Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 971




Chương 971:

 

Lâm Bạc Thâm chỉ nhẹ nhàng phán một câu: “Vẫn còn quá non xanh, không gợi được hứng thú *“..” Phó Mặc Tranh tức ói máu.

 

Người ta như vậy mà bảo là còn non à? Người ta, người ta điện nước đều đầy đủ đó nhé!

 

Thế là cô gái nhỏ nào đó vẫn đứng cạnh cửa, tức giận nhìn anh chằm chằm, hừ, đúng là đồ không biết thưởng thức!

 

Lâm Bạc Thâm nhìn cô bé xoay người tiến vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lúc này mới nằm xuống ghế sô pha, hai tay đan chéo gối sau đầu.

 

Đến khi nhắm mắt lại, môi mỏng của chàng trai mới hơi nhếch lên.

 

Được một cô gái nhỏ bảo vệ, loại cảm giác này quả thật rất kỳ diệu, trái tim đóng băng đã lâu bên trong đột nhiên được tưới lên một dòng nước nóng, không phải ấm áp mà là cảm giác khó chịu, hơi bài xích, nhưng cũng xen lẫn chút rung động.

 

Lâm Bạc Thâm không ngờ rằng, bên dưới dáng vẻ xinh đẹp bốc.

 

đồng đó, lại cất giấu một trái tim nhân hậu và ngây thơ đến như vậy.

 

Sáng hôm sau, Phó Mặc Tranh thức dậy rất sớm.

 

Nhìn điện thoại, đã năm giờ.

 

Tuy cô vẫn còn bưồn ngủ, nhưng khi nghĩ đến đây là nhà của Lâm Bạc Thâm, thì liền quyết định phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không để bạn cùng của anh bắt gặp chắc chắn sẽ tạo nên hiểu lầm lớn cho xem.

 

Sau khi bò ra khỏi giường, vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Lâm Bạc Thâm ngồi ở phòng khách, đang sử dụng một cái laptop màu đen, trên màn hình hiển thị xanh xanh đỏ đỏ, tất cả đều là biểu đồ xu hướng giá cổ phiếu.

 

Trời ạ, không ngờ lại có người còn tham công tiếc việc hơn cả bố của cô, mới sáng sớm đã thức dậy nghiên cứu thị trường chứng khoán rồi à?

 

Phó Mặc Tranh gãi gãi sau đầu, vẫn còn buồn ngủ, mơ hồ hỏi: “Sao anh thức sớm thế?”

 

Lâm Bạc Thâm đứng dậy đi rót ly nước ấm, đồng thời trả lời: “Quen rồi, học vào buổi sáng sớm đầu óc sẽ thanh tỉnh hơn”

 

Anh đưa ly nước cho cô, Phó Mặc Tranh nhận lấy, còn giơ ngón cái lên với anh: “Thật là hâm mộ, mới sáng ra đã có thể học rồi, trong đầu em lúc này toàn là bột nhão, chỉ muốn ngủ thôi!

 

Sau đó, Lâm Bạc Thâm đưa Phó Mặc Tranh về lại ký túc xá của trường.

 

Liên tiếp vài ngày sau đó, Lâm Bạc Thâm đều không hề liên lạc với cô.

 

Phó Mặc Tranh không khỏi cảm thấy mất mát, cứ cầm điện thoại, thỉnh thoảng vào Wechat kiểm tra.

 

Thời điểm ăn cơm trưa, Diệp Duy buồn cười trêu chọc cô: “Cậu đúng là ghê gớm thiệt nha, hơn nửa đêm còn cùng đại thần Bạc Thâm kia chạy ra rạp xem phim ma, Phó Mặc Tranh, sao trước kia tớ không cảm thấy cậu có đầu óc lãng mạn đến vậy nhỉ?”

 

“Ai có đầu óc lãng mạn chứ, ai muốn cùng anh ta yêu đương, tớ chỉ thuận miệng rủ một câu thôi, ai biết anh ta đồng ý cái rụp như vậy”

 

Diệp Duy nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô: “Cậu không muốn yêu đương với người ta, vậy sao bây giờ lại nhìn điện thoại liên tục thế, cứ như người mất hồn. Đừng nói là cậu thích đại thần thiệt rồi nha?”

 

Tính tình Phó Mặc Tranh từ nhỏ tới lớn đều thẳng thắn, nghe vậy.

 

liền mím môi hỏi: “Sao vậy, bộ anh ấy có bạn gái rồi à, nên tớ không thể thích anh ấy?”

 

“Có thể, đương nhiên là có thể chứ! Nể mặt chúng ta là chị em tốt nên tớ không chỉ ủng hộ tinh thần cho cậu mà còn dùng cả hành động nữa cơ!”

 

Vừa nghe nói thế, hai mắt Phó Mặc Tranh lập tức tỏa sáng: “Cậu giúp tớ hành động như thế nào?”

 

Diệp Duy ngoắc ngoắc ngón tay: “Ăn vạ chuyên nghiệp! Tích cực bám đuôi!”

 

Phó Mặc Tranh tức muốn hộc máu: “Cậu lại có ý tưởng ngu ngốc gì nữa vậy! Tớ thấy tớ còn chưa theo đuổi được Lâm Bạc Thâm thì đã bị anh ấy ghét bỏ rồi!”

 

“Cậu không biết cái gì hết! Theo đuổi con trai thì phải chai mặt chứ!

 

Theo tớ nghĩ Lâm Bạc Thâm chính là loại người trong ngoài không đồng nhất! Anh ta càng không để ý đến cậu nghĩa là càng thích cậu đó!”

 

“Lâm Bạc Thâm, hai mươi lăm tuổi, quê ở Bắc Thành, nhóm máu A, chòm sao Bò Cạp..”

 

Diệp Duy đọc thông tin cá nhân vơ vét được từ bọn “Mật thám” và các bài đăng của diễn đàn trường.