Chương 970:
Về đến nhà Lâm Bạc Thâm, hay nói đúng hơn là căn nhà mà Lâm Bạc Thâm và Triệu Hà An cùng thuê.
Là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Vào giờ này, Triệu Hà An đã vào phòng đi ngủ, cửa phòng đóng kín.
Phó Mặc Tranh theo người con trai xa lạ về nhà, nên động tác vô.
cùng thận trọng.
Lâm Bạc Thâm giương cằm, vừa ra hiệu cho cô đi vào phòng anh ngủ, vừa nói: “Hôm nay em chịu khó ngủ ở đây một đêm Phó Mặc Tranh theo quán tính hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Ghế sô pha”
Bầu không khí bỗng trở nên có chút xấu hổ.
Phó Mặc Tranh lại mở miệng nói: “Thế thì ngại lắm, hay là để em ngủ trên ghế sô pha cho?”
Lạc Bạc Thâm ngước mắt nhìn cô một cái rồi đáp: “Anh không muốn sáng mai Triệu Hà An thức dậy, nhìn thấy một cô gái xa lạ nằm trên sô pha thì lập tức hét lên”
Ngay sau đó sẽ là những câu chuyện đồn đãi không bao giờ kết thúc.
Lâm Bạc Thâm không định để cho Triệu Hà An có cơ hội nhìn thấy Phó Mặc Tranh vào sáng mai.
Phó Mặc Tranh “À” một tiếng rồi ngoan ngoãn nói: đây: Vậy… em đi ngủ Đêm nay, cô không định tắm rửa, thay quần áo gì đó cũng khỏi cần luôn, chịu đựng để cho bản thân bốc mùi một đêm vậy, sáng mai về ký túc xá rồi tính tiếp.
Lâm Bạc Thâm đột nhiên gọi cô lại.
Phó Mặc Tranh chần chờ một lát rồi xoay người qua nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Lâm Bạc Thâm đứng cách đó không xa, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, bỗng dưng mở miệng hỏi: “Ngày đó, vì sao lại giúp anh?”
“Em không thích nhìn dáng vẻ ỷ thế hiếp người của bọn họ!”
Lâm Bạc Thâm nghe lời này, nhẹ nhàng nhếch môi mỏng: “Em không sợ bởi vì anh mà đắc tội với đối phương sao?”
Phó Mặc Tranh cong môi, không quan tâm đáp: “Em không thèm sợ loại người đó, dù sao bọn họ cũng không dám đánh em, với lại, chính bọn họ không đúng trước mà”
“Đi ngủ đi”
Phó Mặc Tranh xoay người tiến vào phòng ngủ, nhưng một lát sau đã quay trở lại, dựa vào cạnh cửa, ánh mắt rạng rỡ nhìn Lâm Bạc Thâm: “Nếu bọn họ thật sự ghi thù, lần sau gặp được gây khó dễ với em, anh nhất định phải giúp em đó nha, bởi vì em là ân nhân của anh mà”
“Không phải em bảo không sợ sao?” Lâm Bạc Thâm cố tình chọc ghẹo hỏi.
Phó Mặc Tranh cọ tay vào cạnh cửa, nhíu nhíu lông mày nhỏ: “Nơi này là Đế Đô, không phải nhà em, nếu em thật sự bị người ta bắt nạt, bố mẹ em cũng không đến kịp, vì vậy em cần phải suy tính cẩn thận”
Suy tính cẩn thận?
Nếu mà biết suy tính thật thì sao lại dám theo một người con trai chỉ mới gặp mặt hai lần về nhà qua đêm chứ?
Lâm Bạc Thâm không mặn không nhạt mở miệng: “Sau này tốt nhất đừng theo đàn ông về nhà ở qua đêm nữa”
Lời nói vừa giống nhắc nhở lại vừa giống như khuyên nhủ.
Phó Mặc Tranh dựa vào cạnh cửa, ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, nhưng vẫn không quên cãi lại: “Nhưng tại anh không cho em cơ hội từ chối mà”
Trực tiếp ôm cô lên xe thì cũng tương đương như trực tiếp bắt đi!
Như vậy đâu được tính là cô tự nguyện theo anh về nhà!
Lâm Bạc Thâm nhàn nhạt nhìn thiếu nữ đáng yêu bên cạnh cửa nói: “Anh sẽ không làm gì em”
“Sao biết được? Lỡ như anh đột nhiên nổi lên máu dê thì sao!”
Phó Mặc Tranh nói xong, còn nhanh chóng lẩn trốn.
Mặc Dù nhìn Lâm Bạc Thâm hoàn toàn không giống người có tâm địa đen tối chút nào.