Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 969




Chương 969:

 

Bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện một cái mặt quỷ, dọa cả rạp chiếu phim vang lên một trận thét chói tai.

 

Tay nhỏ của Phó Mặc Tranh trực tiếp nắm lấy cánh tay Lâm Bạc Thâm, khuôn mặt thì lại chôn sâu vào bờ vai của anh.

 

Lâm Bạc Thâm hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị hoảng sợ của cô, trên gương mặt tuấn tú lúc nào cũng nghiêm túc chợt xuất hiện một nụ cười nhạt: “Mới như thế đã sợ rồi, vậy sao còn chọn xem phim ma?”

 

Phó Mặc Tranh chu chu miệng nhỏ, ngẩng đầu lên, gan dạ nói: “Em đâu có sợ, chẳng qua là vừa rồi quá đột ngột thôi!”

 

Vừa dứt lời, trên màn hình lại xuất hiện mặt quỷ thêm một lần nữa, dọa Phó Mặc Tranh thét chói tai ôm lấy cổ Lâm Bạc Thâm.

 

Khóe môi Lâm Bạc Thâm hiện lên ý cười càng sâu: “Lần này cũng là vì đột ngột?”

 

Phó Mặc Tranh: “… Còn nữa không?”

 

Giọng nói có chút run rẩy sợ hãi.

 

Mắt không dám liếc về phía màn hình.

 

Lâm Bạc Thâm vỗ vỗ cô, ra hiệu cho cô giương mắt lên nhìn.

 

Phó Mặc Tranh ngẩng đầu, vừa đúng lúc Lâm Bạc Thanh cũng cúi xuống, thế là đôi môi mềm mại như kẹo bông của cô gái nhỏ lướt qua yết hầu của chàng trai.

 

Lập tức có một loại nhiệt nóng ái muội như có như không lặng lế nảy sinh trong rạp chiếu phim mờ Cũng may nhờ có bóng tối, nếu không Lâm Bạc Thâm nhất định sẽ có thể trông thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô.

 

Lâm Bạc Thâm vẫn nhìn vào màn hình đang chiếu sáng nhưng lại hoàn toàn không hề để tâm trí vào đó, đôi mắt anh co lại, yết hầu khẽ nhúc nhích, cố đè nén thứ cảm xúc bị châm ngòi không thể xem thường kia xuống.

 

Một bộ phim kinh dị, từ mười giờ tối đến mười hai giờ mới kết thúc.

 

Lúc hai người từ rạp chiếu phim đi ra, Phó Mặc Tranh mới nhìn thấy rất nhiều tin nhắn WeChat của Giản Mông gửi đến, tất cả đều hỏi cô đi đâu.

 

Thôi chết, nhất định là người quản lý ký túc xá đang kiểm tra phòng.

 

Bước tới cửa ra vào, Phó Mặc Tranh vội vàng nói: “Em về ký túc xá trước đây!”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, đã mười hai giờ mười lăm: “Giờ này, ký túc xá của trường học đã đóng cửa rồi”

 

“… Vậy em sẽ ở khách sạn một đêm!”

 

Lâm Bạc Thâm nhíu mày, hỏi một câu: “Em có mang chứng minh nhân dân theo không?”

 

“… Không có: Ôi trời! Nếu không có chứng minh nhân dân thì không thể thuê phòng khách sạn được rồi!

 

Lâm Bạc Thâm ngồi lên xe đạp nói: “Lên đi”

 

Xe đạp này của Lâm Bạc Thâm là loại xe leo núi không có yên sau, chỉ có đòn xe ở phía trước là có thể ngồi.

 

Vì rạp chiếu phim cách trường bọn họ khá gần, thời điểm lúc tới đây, là Lâm Bạc Thâm dắt xe đi bộ cùng cô.

 

Còn bây giờ, trong nhất thời Phó Mặc Tranh không biết mình nên ngồi ở chỗ nào.

 

Lâm Bạc Thâm thấy cô không nhúc nhích, hơi nhíu mày, dường như không muốn để cô tiếp tục lãng phí thời gian nữa, một tay nắm xe đạp, một tay kéo cô qua, cánh tay trực tiếp ôm cô ngồi lên đòn xe phía trước.

 

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm thấp thanh lãnh: “Ngồi yên, đừng lộn xộn”

 

Cô chỉ từng chứng kiến cảnh bố độc đoán như vậy với mẹ thôi, chứ chưa từng gặp người con trai nào đối xử với mình như thế.

 

Lâm Bạc Thâm đạp xe rất vững tay lái.

 

Cô bị giam trong lòng ngực anh cảm thấy cực kì an toàn.

 

Thật ra thì bọn họ cũng không tính là thân quen lắm, chỉ gặp mặt vài lần, biết nhau mới có hai ngày thôi, vậy mà bây giờ đã hơn nửa đêm rồi mà cô còn dám đi theo anh.

 

“Anh dẫn em đi đâu thế?”

 

“Nhà anh”

 

Khóe miệng Phó Mặc Tranh chợt giật một cái.