Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 966




Chương 966:

 

Lâm Bạc Thâm hơi nhíu mày, nhìn tin nhắn này, môi mỏng lại nhịn không được nhẹ nhàng ngoắc lên. Con gái ngày nay đều chủ động như vậy hả?

 

Trong căn tin, Diệp Duy đang cầm điện thoại của Phó Mạc Tranh chạy ở phía trước.

 

Đẳng sau Phó Mặc Tranh đeo cặp sách đuổi theo: “Diệp Duy! Đồ khốn! Cậu đứng lại đó cho tới”

 

“Không đâu! Vất vả mới kết bạn được với đại thần Bạc Thâm, tớ chỉ giúp cậu gửi tin nhắn hẹn anh ấy thôi! Chẳng lẽ anh ấy không đẹp trai sao? Chị em tốt của cậu đang giúp “Diệp Duy, cậu thực sự hại chết tớ rồi!

 

Phó Mặc Tranh đã lấy được điện thoại, cô muốn thu hồi tin nhắn nhưng đã hết thời gian rồi, không thu về được. Nhưng nghĩ lại, Lâm Bạc Thâm lạnh lùng như vậy, có lẽ tám mươi phần trăm sẽ không trả lời tin nhắn của cô, mà có đọc tin nhắn của cô hay không thì lại là một chuyện khác nữa!

 

Sau khi Phó Mặc Tranh tạm biệt Diệp Duy, cô đi theo bạn cùng lớp mang tài liệu giảng dạy về lớp học của mình.

 

Trên đường, các nữ sinh phân thành tốp năm tốp ba đi cùng với nhau.

 

Trong ký túc xá của Phó Mặc Tranh tổng cộng có bốn nữ, đều học chung một lớp nên đêm trước khi nhập học mọi người đã làm quen với nhau, vì vậy mối quan hệ khá tốt.

 

Bạn cùng phòng Giản Mông kéo lấy cánh tay Phó Mặc Tranh, cười lặc Tranh, sáng nay cậu chạy đi đâu mà không ăn sáng với tụi tớ hỏi thế?

 

“Tớ có một người bạn thời cấp ba, chơi rất thân, cũng thi vào trường này nhưng khoa tài chính, sáng nay tớ đi với cậu ấy”

 

Giản Mông cười gian manh nhìn cô: “Là nam hay nữ? Thường những mối quan hệ như thế này đều sẽ trở thành chuyện tình trong truyền thuyết đó nha”

 

Phó Mặc Tranh buồn cười đáp: “Nếu cậu ấy đi qua Thái Lan chắc có lẽ sẽ biến thành nam được đấy”

 

Bạn cùng ký túc xá Chu Tiểu Ninh bèn tiếp lời: “Tớ cũng ước có được một người bạn thân cùng trường giống như cậu đây nè, bạn thân của tớ thi vào trường ở trong Nam, bây giờ hai đứa ở hai hướng trái ngược, tiền vé máy bay để gặp mặt nhau cũng đã lên đến bảy chữ số TÔI.

 

Giản Mông an ủi: “Chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau mà”

 

“Đúng vậy, dù sao mới khai giảng, chưa có việc gì cả, hay là đêm nay bốn người chúng ta mở tiệc liên hoan ở ký túc xá đi?”

 

Bạn cùng ký túc xá khác, Lý Duyệt, cũng đưa tay tán thành: “Được đó, để ăn mừng chúng ta trời Nam biển Bắc về chung một nhà, lại còn được ở cùng một ký túc xá nữa”

 

Buổi sáng, ngày hội chào mừng tân sinh viên năm nhất được tổ chức ngay tại sân trường.

 

Sau khi nghe bài phát biểu cổ động nhàm chán của các lãnh đạo, Phó Mặc Tranh gần như muốn ngủ gục mãi cho đến lúc Chu Tiểu Ninh đang đứng trước mặt cô đột nhiên xoay người nhỏ giọng gọi: “Này, Mặc Tranh, cậu mau nhìn đàn anh Bạc Thâm trên bục kia kìa, là nhân vật nổi tiếng khắp đại học Đế Đô của chúng ta đấy”

 

Phó Mặc Tranh ngẩng đầu, nhìn từ xa đã thấy bóng dáng nam tính thon dài thẳng tắp đang đứng đọc bài diễn văn chào mừng trên bục.

 

Giọng nói của Lâm Bạc Thâm trầm thấp có từ tính, mang theo cảm giác lành lạnh xa cách bẩm sinh, dưới cái nắng tháng chín nóng hực như lò thiêu ở Đế Đô, nó như mang đến làn gió dịu nhẹ, vô cùng thoải mái dễ chịu.

 

Chu Tiểu Ninh lập tức trồng cây sỉ: “Đàn anh Bạc Thâm đúng thật quá đẹp trai, nghe nói anh ấy là nghiên cứu sinh năm ba rồi, năm nay chính là năm học cuối cùng của anh ấy ở trường”

 

Phó Mặc Tranh nhẩm tính, nghiên cứu sinh năm thứ ba, như vậy chẳng lẽ lớn hơn cô đến sáu bảy tuổi lận à?

 

Chu Tiểu Ninh lui về sau một bước, nhích lại gần Phó Mặc Tranh, bàn luận xôn xao: “Đàn anh Bạc Thâm này vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, anh ấy cũng tốt nghiệp ở đại học Đế Đô này đấy, tớ còn nghe nói băng đại học thì là khoa luật, nhưng không hiểu sao khi học sau đại học thì lại đổi thành khoa tài chính”

 

“Tiểu Ninh, cậu đúng là biết rất rõ về đàn anh Bạc Thâm này nha”

 

“Hầy, Lâm Bạc Thâm là nhân vật nổi tiếng bậc nhất của trường chúng ta mà, thời điểm lúc chưa đi học, tớ có dạo một vòng trên diễn đàn trường và xem các bài đăng trên ấy, thì thấy khắp nơi đều lưu truyền chuyện thần thoại ngày xưa của anh ấy đấ Từ khoảng cách xa xa, Phó Mặc Tranh nhìn ngắm người con trai mặc áo sơ mi trắng trên bục phát biểu, tựa như cây cao đón gió, trăng sáng giữa trời đêm. Hừm… Có vẻ ngoài bố của cô ra thì người con trai mặc áo trắng này là người thứ hai cô cảm thấy đẹp mắt.

 

Chu Tiểu Ninh lại tiếp tục nhiều chuyện: “Tớ còn nghe nói Lâm Bạc Thâm học ở đại học Đế Đô bảy năm vậy mà một người bạn gái cũng không hề có, chẳng biết là thật hay giả. Trên diễn đàn đồn rằng, thời gian của vị đại thần họ Lâm này nếu không phải thực hiện dự án cùng giáo viên hướng dẫn thì cũng là làm việc kiếm tiền hoặc trên con đường lập nghiệp… Nghe nói kỷ lục cao nhất của anh ấy là một ngày làm bốn công việc bán thời gian. Quả thực là nhân viên gương mẫu!”

 

Phó Mặc Tranh không khỏi kinh ngạc: “Một ngày làm bốn công việc? Vậy chẳng phải mệt chết sao?”