Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 962




Chương 962:

 

Lâm Bạc Thâm cầm vài cuốn sách trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương như không khí.

 

Người con trai dẫn đầu cảm thấy rất khó chịu, phẫn nộ nói: “Lâm Bạc Thâm, tao nói mày vừa giẫm vào chiếc giày thể thao mà tao mới mual”

 

Lâm Bạc Thâm lạnh nhạt nói: “Mày muốn thế nà.

 

Người con trai đó cười nhạo nói: “Tao muốn thế nào? Tao muốn mày bồi thường! Chẳng lẽ mày bồi thường không nổi?”

 

Những người con trai đứng ở phía sau, nhìn Lâm Bạc Thâm như một trò cười.

 

“Anh Thiếu Hoa, hăng năm Lâm Bạc Thâm đều rất tích cực giành học bổng quốc gia, ngay cả học phí cũng được miễn, làm sao cậu ta có thể không bồi thường bản A.J giới hạn của cậu được?”

 

“Tôi nghĩ đại thần Bạc Thâm cũng không biết A.J là gì đâu!”

 

“Thật sự không hiểu những đứa con gái thích đi theo sau mông của cậu coi trọng cậu ở chỗ nào. Con gái bây giờ thích ngồi khóc trong xe sang cũng đâu muốn ngồi cười trên chiếc xe đạp hỏng của đại thần Bạc Thâm đâu nhỉ?”

 

Trước những lời châm chọc này, những thăng con trai ở phía sau cười lớn.

 

Người con trai dẫn đầu tên Anh Thiếu Hoa kia vứt một gói khăn giấy xuống, nó rớt ở bên cạnh chân cậu ta.

 

Vẻ mặt Vu Thiếu Hoa vừa cao ngạo vừa khiêu khích nói: “Đôi giày này cũng không cần cậu bồi thường đâu, hôm nay đại thần Bạc Thâm cúi người xuống giúp tôi lau giày là được.”

 

Phó Mặc Tranh không ngờ mới ngày nhập học đầu tiên đã thấy bạo lực học đường rồi.

 

Diệp Duy không khỏi chê trách: “Đám người này khinh người quá đáng! Rõ ràng là bọn họ tự đụng vào, ỷ thế hiếp người mài”

 

Phó Mặc Tranh rất không thích nhìn thấy một tên ác ôn hợm hĩnh như vậy, nhướng mày nói với Diệp Duy: “Chẳng phải cậu rất thích gương mặt của Lâm Bạc Thâm sao? Chúng ta đi lên giải vây đi?”

 

“Giải vây? Bọn họ có nhiều người như vậy!”

 

“Đây chính là trường học, tớ cũng không tin bọn họ dám đánh người!”

 

Nói xong, Phó Mặc Tranh đi đến chỗ bọn họ, nói với người con trai dẫn đầu: “Bạn ơi, bạn làm rơi khăn giấy dưới đất rồi kìa, tất cả các trẻ em đều biết răng không được ném rác bừa bãi trong trường, cậu lớn vậy rồi, chắc là sẽ không thiếu hiểu biết như vậy nhỉ: Vu Thiếu Hoa sững sờ, giận chó đánh mèo mà nghĩ: ‘Là tên nào không biết điều mà phá chuyện của mình vậy!’ Nhưng khi Vu Thiếu Hoa vừa thấy khuôn mặt trắng nõn, xinh xắn của Phó Mặc Tranh, cậu ta lập tức nghẹn lời, khí thế yếu xuống hơn một nửa.

 

Có người đẹp ở trước mặt, cậu ta không nổi giận nhưng cũng nuốt không trôi cục tức này.

 

Vu Thiếu Hoa chỉ vào Lâm Bạc Thâm và quát: “Anh ta làm bẩn giày của tôi, có phải lau sạch sẽ cho tôi là chuyện quá bình thường rồi không?

 

Phó Mặc Tranh cúi đầu nhìn xuống chiếc giày thể thao màu trắng của Vu Thiếu Hoa, nhíu mày, đôi mắt xoay tròn, nghĩ ra một cách hay để trêu chọc người, thế là gật đâu đồng ý: “Xem ra chiếc giày bị giãm rất bẩn, chắc có lau cũng không sạch”

 

Vu Thiếu Hoa nghe người đẹp nói như vậy thì hùa theo: “Đúng không? Tôi cũng đâu có yêu cầu quá đáng gì!”

 

Phó Mặc Tranh lấy một chai nước khoáng ra khỏi túi, vặn ra, trực tiếp đổ xuống chiếc giày thể thao màu trắng đó.

 

Vu Thiếu Hoa nhảy về sau một cái: “Này, cô đang làm gì vậy!”

 

Phó Mặc Tranh cười một cái: “Tôi đang giúp cậu rửa sạch bản A.J giới hạn của cậu mài”

 

Vu Thiếu Hoa giật nảy mình: “Giày A.J bản giới hạn này không thể rửa với nước được, cô có biết không hả!”

 

Phó Mặc Tranh ồ một tiếng, cố ý vô tội nói: “Tôi không có khả năng mua một chiếc giày A.), làm sao biết đôi giày này không thể rửa băng nước được”

 

Dư Soái tức giận, cau mày, phất phất tay: “Được rồi, được rồi, không sao đâu, hôm nay tôi nể mặt cô nên không làm khó tên này nữa đâu!

 

Coi như hôm nay tôi xúi quẩy!”

 

Vu Thiếu Hoa đi đến bên người Lâm Bạc Thâm, hung dữ nói một câu: “Lần này có người giúp mày, nhưng Lâm Bạc Thâm, tao nói cho.

 

mày biết, lần sau tao sẽ không bỏ qua mày dễ dàng như vậy đâu!”

 

Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm rất lạnh lùng, từ đầu đến cuối, ai cũng không thấy trong ánh mắt của anh ấy có bất cứ gợn sóng nào.