Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 954




Chương 954:

 

Gương mặt Phó Mặc Tranh đỏ bừng, co chân lại đứng dựa vào tường, “Anh mới là người cần phải tự trọng! Tôi vừa mới ngẩng đầu anh còn cúi đầu xuống làm gì! Nếu anh không cúi đầu tôi sẽ không hôn trúng anh, anh có phải đang cố ý không?”

 

“..” Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lạnh lùng, lười quan tâm đến cô liền xoay người rời đi.

 

Phó Mặc Tranh chỉ vào bóng lưng của anh ta, gọi lại: đây cho tôi! Anh có phải phục vụ nhà tôi gọi tới không?”

 

Tôi không biết câu nói nào đã khơi dậy ngọn lửa trong lòng Lâm Bạc Thâm, anh ta không quay đầu lại mà chỉ nói với giọng lạnh lùng: “Phải, có vấn đề gì sao?”

 

“Này! Anh lại Phó Mặc Tranh không hề có ác ý, cô chỉ muốn anh tới đỡ cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện này của anh, trong lòng nổi lên hứng thú, cô cong cong khóe môi: “Anh… lại đây cõng tôi!”

 

Phó Bạc Thâm nghe thấy lời này, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen lấy ngập tràn sự thù địch: “Cô Phó ơi, mặc dù tôi là nhân viên phục vụ tạm thời do nhà cô gọi đến nhưng công việc của tôi chỉ là bưng trà rót nước cho bữa tối tiệc tối này và đảm bảo rằng bữa tiệc này được diễn ra một cách suôn sẻ, về việc cõng cô thì phiền cô bỏ tiền ra mà thuê người hầu đi!”

 

Dù sao thì nhà họ Phó bọn họ cũng là người có tiền. Từng câu từng chữ mà Lâm Bạc Thâm chế nhạo cô đều không chút nhượng bộ, Phó Mặc Tranh từ nhỏ đến lớn luôn được cha mẹ và người lớn nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị chế nhạo như vậy.

 

Tay cô siết chặt thành nắm đấm, tức giận nói: “Con người anh sao không ga lăng một chút nào hết vậy! Tôi chỉ là đang đùa anh thôi mài!”

 

Đôi mắt sâu thẳm và u ám của Lâm Bạc Thâm nhìn chăm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, giọng điệu đầy nghiêm túc và thì xin cô Phó nhớ cho rõ, tôi không thích bị người khác hi vừa dứt lười, Lâm Bạc Thâm liền quay đầu sải bước đến sảnh tiệc, không thèm để ý đến Phó Mặc Tranh đang nổi giận ở phía sau.

 

Hừ, không phải là có chút đẹp trai thôi sao, tính khí xấu như vậy, cô chủ nhỏ là cô đây còn chưa nói gì, tính khí còn xấu hơn cả ba của cô nữa! Phó Mặc Tranh phồng miệng, mắt cá chân đau đến mức thở gấp, định đi ra ngoài thì vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy huy hiệu của người phục vụ rơi ở dưới đất.

 

Phó Mặc Tranh cúi xuống nhặt chiếc ghim cài áo ngực màu vàng lên, phía trên viết ba chữ – Lâm Bạc Thâm. Thì ra anh ta tên là Lâm Bạc Thâm, tên này nghe cũng có vẻ hay, người cũng đẹp trai, chỉ là tính khí hơi tệ thôi.

 

Bên này, ngay khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan chạy ra sân sau liền nhìn thấy đứa con gái bị trật chân của mình đang đi khập khiêng. Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Phó Mặc Tranh, ai cho phép con trèo từ tầng hai xuống? Không muốn sống nữa à?”

 

Phó Mặc Tranh nhìn thấy người ba nghiêm khắc của mình liền rụt cổ lại: “Ba…”

 

Phó Hàn Tranh bước đến, liếc mắt xuống nhìn mắt cá chân của con gái mình, lại ngẩng lên nhìn độ cao của tầng hai, nói: “Tại sao chân con còn chưa gãy?”

 

Phó Mặc Tranh rụt người vào trong lòng Mộ Vi Lan, nhìn ba mình với ánh mắt sợ sệt, mím môi nói: “Ba… con không dám nữa”

 

Mộ Vĩ Lan dìu con gái nói: “Hàn Tranh, bây giờ anh tạm thời đừng dạy bảo nó. Tiểu Đường Đậu, chân của con sao rồi? Sao con lại trèo xuống từ nơi cao như vậy, mẹ với ba con đều bị con dọa sợ rồi”

 

Bạn cùng lớp nói sẽ tổ chức sinh nhật với con, ở bên ngoài đợi con đến để chúc mừng, nhưng con thấy mọi người tổ chức sinh nhật cho.

 

con hoành tráng như vậy, nếu như con muốn ra ngoài ba mẹ nhất định sẽ không cho phép, nhưng con không thể để cho bạn con chờ đợi vô ích được nên mới muốn trèo từ tầng hai xuống lén đi từ cửa sau… “

 

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phó Hàn Tranh, Phó Mặc Tranh càng nói càng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

 

“Thế cũng không được trèo xuống như vậy, con có biết nó nguy hiểm như thế nào không?” Mộ Vi Lan đưa tay lên ấn ấn vào trán con gái.

 

Phó Mặc Tranh vội vàng gật đầu: “Mẹ, con biết mình sai rồi, lân sau nhất định sẽ không trèo cửa sổ nữa”

 

Trong số những khách mời dự tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Phó Mặc Tranh còn có vợ chồng Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo, vậy nên vết thương bị bong gân ở chân, Giang Thanh Việt chỉ cần nắn chỉnh nhẹ một cái lập tức liền có thể đi lại bình thường được rồi.

 

Phó Hàn Tranh trừng mắt nhìn con gái, hất cầm nói: “Còn không mau cảm ơn chú Giang đi”

 

Phó Mặc Tranh nhảy vài cái thấy chân thật sự không còn đau nữa liền cười toe toét nói ảm ơn chú Giang ạ!”

 

“Không cần cảm ơn đâu, chúc con sinh nhật vui vẻ.”

 

Mộ Vi Lan kéo con gái nói: “Tiểu Đường Đậu, mau đi lên lầu thay đồ với mẹ, người con bẩn hết rồi, bữa tiệc vài phút nữa sẽ bắt đầu rồi”

 

Phó Hàn Tranh nhìn vợ và con gái đều đã đi lên lầu liền đưa vợ chồng Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo ra ngoài sân: “Con trai anh hôm nay không đến à?”