Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 953




Chương 953:

 

Hàn Chiến vùi đầu vào cổ cô, thở dài một hơi thật mạnh, nặng nề nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh yêu em”

 

Nguyệt Như Ca quay người, ôm cổ của anh, nhón chân lên hôn vào môi mỏng của anh: “Em cũng yêu anh”

 

Những nCôi sao nóng bỏng trong em là lý tưởng cuộc đời anh.

 

Tiểu Đường Đậu, nhà tôi có cô con gái mới lớn.

 

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mười mấy năm sau, tại dinh thự nhà họ Phó. Hôm nay là tiệc sinh nhật, cũng là lễ trưởng thành mười tám tuổi của tiểu công chúa nhà họ Phó, bên trong đại viện được trang hoàng lộng lẫy, ở bên ngoài bãi cỏ được bày những chiếc bàn bên trên là rượu sâm banh và vô số các loại điểm tâm, bánh ngọt. Đã là đêm khuya nhưng trong sân lại sáng sủa như là ban ngày, vô cùng náo nhiệt.

 

Trong phòng khách ở tầng một, ông cụ Phó hiếm khi có được tâm trạng tốt chống gậy đi đến hỏi con dâu Mộ Vi Lan: “Tiểu Đường Đậu đâu rồi, khách khứa đều tới cả rồi sao chủ nhân của bữa tiệc hôm nay vẫn chưa xuống đây vậy?”

 

Mộ Vĩ Lan liếc nhìn lên lầu cười: “Tám phần là vẫn đang thay quần áo, con bé này đã bị ba và Hàn Tranh chiều hư rồi, chưa hình thành thói quen đúng giờ được.”

 

Ông cụ Phó không hề quan tâm, trừng mắt nói: “Để cho bọn họ đợi cháu gái yêu quý của nhà họ Phó này là vinh hạnh của bọn họ”.

 

Mộ Vi Lan chỉ mỉm cười không muốn tranh luận với ông nội Phó làm gì, ông nội chiều chuộng Tiểu Đường Đậu là việc mà ai cũng biết: ‘Ba, con lên xem Tiểu Đường Đậu đã xong chưa”

 

Mộ Vi Lan bước lên lầu, gõ cửa phòng: “Tiểu Đường Đậu, con xong chưa vậy? Khách khứa đang ở bên ngoài chờ con đấy, con mau lên một chút, để mọi người chờ con quá lâu không tốt đâu”

 

Trong phòng ngủ không một tiếng động, Mộ Vi Lan liền đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cửa sổ đối phía đối diện đang mở toang, trên cửa sổ còn đang buộc một sợi dây thừng. Mô Vi Lan lo lắng chạy tới bên cửa sổ liền nhìn thấy Tiểu Đường Đậu đang nắm sợi dây thừng trèo.

 

xuống dưới.

 

“Phó Mặc Tranh! Con đang làm gì vậy?” Tiếng thét kinh hãi dọa đến Phó Mặc Tranh sợ đến run tay không nắm chặt được sợi dây thừng liền rơi từ không trung xuống!

 

“AI” Một tiếng hét vang lên ở sân sau. Cũng may phía dưới là bãi cỏ, lúc Phó Mặc Tranh bị ngã thì cũng đã leo xuống đến cửa sổ tầng một, cú ngã không quá nghiêm trọng nhưng cũng bị trẹo mắt cá chân. Trên lầu, Mộ Vi Lan đang vội vã chạy xuống, cố gắng chạy ra sân sau xem con gái có bị thương không, chạy đến cầu thang thì đụng phải Phó Hàn Tranh.

 

“Đã lớn thế này rồi sao đi đứng không chịu nhìn đường vậy?” Phó Hàn Tranh giữ lấy cổ tay của Mộ Vi Lan, hơi hơi nhíu mày nhìn vợ.

 

Mộ Vi Lan lo lắng: “Không phải, lúc nãy Tiểu Đường Đậu từ cửa sổ tầng hai trèo xuống dưới bị té ngã rồi!”

 

“Con bé này đang làm cái trò gì vậy?”

 

“Em không biết nữa, chúng ta mau đi xem xem!” Mộ Vi Lan kéo Phó Hàn Tranh chạy thật nhanh xuống dưới lầu.

 

Ở sân sau, Phó Mặc Tranh vì bị treo mắt cá chân, cả khuôn mặt nhỏ trắng trẻo nhăn lại vì đau đớn, bàn tay nhỏ xoa mắt cá chân, hai mắt đen láy nhìn quanh tìm người đỡ cô dậy, vừa nhìn thì thấy cách đó không xa có một nam phục vụ trẻ tuổi.

 

“Anh ơi! Anh ơi! Ở bên này!” Thấy người phục vụ không có phản ứng gì, Phó Mặc Tranh đành phải kêu lớn lên: “Cứu! Này! Cứu tôi với!

 

Nghe thấy phía bên này có người kêu cứu, người phục vụ ở đăng kia cuối cùng cũng có phản ứng, quay lại nhìn cô gái bị ngã đang ngồi trên bãi cỏ. Cậu thanh niên đó đứng dưới bóng đèn đang treo lơ lửng, khi quay đầu nhìn qua, hàng lông mày lạnh lùng cao ngạo, mặc dù đang mặc bộ đồ phục vụ bình thường nhất, nhưng toàn thân cũng có thể lộ ra bốn chữ “vô cùng kinh diễm”. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bạc Thâm, một ý nghĩ liền lóe lên trong đầu Phó Mặc Tranh – chàng trai này đẹp trai quá.

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm với đôi chân dài bước tới, Phó Mặc Tranh thu tầm mắt lại và chỉ vào mắt cá chân của cô: “Lúc nấy tôi bị ngã, bây giờ không đứng dậy được, làm phiền anh có thể đỡ tôi đứng lên được không?”

 

Lâm Bạc Thâm khẽ cau mày, ánh mắt tuy răng lạnh lùng nhưng vì phong thái của một người đàn ông khiến anh phải đưa tay ra. Phó Mặc Tranh đưa tay ra nắm lấy bàn tay thon dài to lớn của anh ta, khi Lâm Bạc Thân kéo cô lên thì cô bị trật chân ngã vào lòng anh ta.

 

“Tôi… tôi không có cố ý đâu”

 

Hai người dựa vào nhau rất gần, bàn tay to ấm áp của anh ta nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, tay còn lại giữ lấy eo cô để cô không trật chân thêm lần nữa.

 

Người đàn ông này rất cao, Phó Mặc Tranh mang giày thể thao đứng trước mặt anh ta, đầu cô chỉ ngang tới cổ của anh ta, ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại vô tình chạm vào yết hầu của anh ta. Ánh mắt Lâm Bạc Thâm tối sầm lại, thả cô ra như đang ném một củ khoai nóng hổi đi vậy.

 

“Cô gái này, xin cô hấy tự trọng!”