Chương 952:
Lông mày tinh xảo của Nguyệt Như Ca cau lại, hơi vểnh môi nhỏ lên, khổ sở a a nhìn Hàn Chiến: “Hàn Chiến, em không muốn sinh con đâu..”
Hàn Chiến ôm cô tới trên đùi, cưng chiều dỗ dành: “Phụ nữ luôn muốn sinh con, tuổi em cũng không còn nhỏ, sinh sớm cơ thể hồi phục cũng tốt hơn”
Anh vừa nói xong thì Nguyệt Như Ca liền trừng anh: “Anh nói em già sao?”
Hàn Chiến đưa tay sờ sờ tóc mai của cô, cái trán cụng vào cái trán của cô, ánh mắt sâu xa nhìn cô chăm chú, nói giọng khàn khàn: “Dĩ nhiên không phải. Nhuyễn Nhuyễn, anh thật sự rất muốn có một đứa nhỏ cùng em. Mặc kệ là nam hay nữ, anh đều cưng chiều nó, cho nó có tình thương đủ đầy của một người cha”
Đó là tuổi thơ thiếu thốn của anh, nên anh muốn cho con mình đầy đủ hơn.
Mặc dù, Nguyệt Như Ca vẫn không muốn sinh con, nhưng đứa nhỏ đột nhiên tới này lại làm cô có cảm giác mẹ con thân thiết.
Trên thế giới này, có một người có cùng máu mủ với mình, là kết tinh cho tình yêu của cô và Hàn Chiến.
Cô cũng không cách nào bỏ được đứa nhỏ này.
Nguyệt Như Ca ôm cổ Hàn Chiến: đi anh sẽ vẫn yêu em chứ?”
Hàn Chiến cười cười, sau đó mới nhận ra đây là cảm giác thiếu an toàn, thật ra xưa nay không chỉ mình anh mà còn có Nguyệt Như Ca.
Càng là phụ nữ mạnh mẽ thì dưới đáy lòng càng mềm mại.
Có lẽ liên quan tới việc cô lớn lên, nên sau sinh tôn được bên trong cảm giác vô cùng không an toàn kia thì bây giờ để cô có cảm giác an toàn rất khó, nhỏ tới mức Hàn Chiến khó khăn nuôi lớn nó.
Em sinh con, dáng người có xấu Ánh mắt Hàn Chiến mềm mại xuống nhìn vợ mình, mặt mày dịu dàng cười yếu ớt: “Trong mắt em, anh còn không được coi là người chồng quốc dân à?”
“Được chứ, anh được coi như người chồng của vũ trụ nha”
Hàn Chiến ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, hai người cọ cọ chóp mũi vào nhau.
Hàn Chiến nói: “Một người chưa từng thấy dòng suối nhỏ, nhưng lại vì anh mà yêu cả đại dương bao la, còn anh đã nhìn thấy cả vũ trụ mênh mông nhưng vẫn chỉ có mình em lọt vào trong mắt”
Nguyệt Như Ca nhìn lướt qua anh, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.
Bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp, trong phòng tắm bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu.
“Anh Hàn, anh Hàn, anh vẫn còn nghe điện thoại đấy chứ?
Nguyệt Như Ca ôm cổ Hàn Chiến, hơi run run, nhìn anh nói: “Tại sao em nghe được tiếng của lão K nhỉ?”
Hàn Chiến ôm lấy Nguyệt Như Ca: “Quên chưa cúp điện thoại”
Đi tới phòng tắm, nhận điện thoại.
“Anh Hàn, khi nào anh trở về?”
Hàn Chiến cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn cô vợ đang đứng hứng gió trước cửa sổ, nói với lão K trong điện thoại: “Tôi sắp làm cha rồi, không rảnh trở về tiếp quản tổ chức ngầm, chính các người tự giải quyết đi”
Nói xong thì cúp điện thoại ngay.
Nguyệt Như Ca kéo màn cửa sổ lên, ánh nắng và gió biển bên ngoài thổi tới.
“Người nước R kém cỏi tới vậy à? Ngoại trừ anh liền kiếm không được người khác đảm nhận chức vị thủ lĩnh hay sao?”
Hàn Chiến cười đi qua, từ sau ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng.
“Nhuyễn Nhuyễn, em có con của anh rồi”
Giọng nói kia quả thật là đang vui mừng.
Nguyệt Như Ca nghiêng đầu nhìn anh, trêu chọc: “Có con thì vui tới vậy à?”
“Em và con của anh”