Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 951




Chương 951:

 

Không bao lâu sau, trong phòng tắm truyền tới một tiếng hét chói tai.

 

“Hàn Chiến!”

 

Người đàn ông đứng trên ban công nghe điện thoại, bị tiếng kêu này mà giật mình, tưởng có chuyện gì xảy ra, vội vàng từ ban công chạy vào tới.

 

“Sao vậy?”

 

Hàn Chiến đẩy cửa phòng tắm ra, chỉ thấy Nguyệt Như Ca ngồi trên bồn cầu, tóc dài xõa ra lộn xộn, nhìn như bà điên, cầm một cái que thử thai trong tay.

 

Nguyệt Như Ca ngẩng khuôn mặt nhỏ bình tĩnh lên, đưa cái que thử thai cho Hàn Chiến: “Chính anh tự mình xem coi đã làm được chuyện tốt gì đi!”

 

Hàn Chiến nhận lấy cái que thử thai, nhìn lướt qua, anh là đàn ông, chưa bao giờ dùng qua vật này tự nhiên nhìn không hiểu.

 

“Cái này có ý gì đây?”

 

Phía trên đó có hai vạch một đỏ nhạt, một đỏ sẫm.

 

So với kiểm tra ra mang thai hay không, anh càng lo cơ thể cô có khó chịu gì không hơn.

 

Hàn Chiến nắm chặt cái que thử thai, một chân dài quỳ gối xuống, ngồi ở bên cạnh bồn cầu nhìn cô nàng: “Cuối cùng là sao? Không thoải mái hả?”

 

Hàn Chiến đưa tay, gạt gạt mái tóc dài rối bời của cô ra sau tai.

 

Nguyệt Như Ca nhìn anh, ánh mắt hờn tủi, nhưng lại tràn đầy khó xử không làm gì được, đưa tay đẩy tay anh ra, yếu ớt nói: “Bây giờ anh đừng có đụng em”

 

Hàn Chiến tưởng cô tới kỳ, sau khi cưới một năm, mỗi lần cô tới kỳ đều sẽ không có sắc mặt tốt.

 

“Đến kỳ rồi hả? Bụng không thoải mái sao?”

 

Điện thoại Hàn Chiến để trên bồn rửa tay còn chưa cúp máy, vẫn còn bên trong cuộc trò chuyện với lão K.

 

Bên kia Lão K nghe Hàn gia nói chuyện giọng điệu cưng chiều như vậy, cái cằm xém rớt xuống, anh Hàn đúng là không biết xấu hổ mà, vậy mà lại biến thành thê nô như vậy.

 

Từ trong phòng tắm Nguyệt Như Ca đi ra, Hàn Chiến cầm theo que thử thai đi theo.

 

“Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng là em bị sao vậy?”

 

Nguyệt Như Ca bực bội nắm tóc, quay người nhìn Hàn Chiến: “Tháng này em không có tới kỳ”

 

Hàn Chiến rất kiên nhãn nói: “Vậy chúng ta đi gặp bác sĩ ha em?”

 

Anh đi tới muốn ôm cô, Nguyệt Như Ca để hai tay chống lên lồng ngực của anh, ngước đôi mắt hờn tủi lên nhìn anh.

 

Hàn Chiến bị cô nhìn như vậy có chút nhức đầu.

 

Nguyệt Như Ca hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm hai mắt đen như mực của anh, gắn từng chữ: “Hàn Chiến, em mang thai rồi.”

 

Trọn vẹn năm giây, Hàn Chiến không hề phản ứng, chỉ đứng ở đó, sững sờ mà nhìn cô.

 

Thấy dáng này của anh, Nguyệt Như Ca cho rằng anh không muốn đứa nhỏ này, dù sao nó cũng tới quá đột ngột.

 

Cô cắn môi, hít thở một hơi rồi nói: “Hàn Chiến, em nghĩ rồi, đứa nhỏ này, có thể tạm thời chúng ta không muốn, dù sao chúng ta vừa mới kết hôn, thế giới hai chúng ta còn chưa trôi qua đủ, nếu như…”

 

Cô còn chưa nói hết, Hàn Chiến đã nhăn mày: “Em sinh con cho anh, vì sao không muốn hả? Đứa bé này, em nhất định phải giữ lại!”

 

Trong giọng nói người đàn ông vang lên vô cùng ngang ngược và chắc chắn.

 

Nhưng cô không muốn. Cô không muốn làm người phụ nữ có thai đâu.

 

Nguyệt Như Ca trực tiếp ngã xuống trên giường, lấy gối che kín mặt lại.

 

Hàn Chiến giật mình, vội vàng ôm cô: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ em có thai, không nên hở tí là làm mấy động tác nguy hiểm đó được”

 

Hàn Chiến lấy gối ôm trên đầu ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô tràn đầy u sầu.