Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 947




Chương 947:

 

Cốc cốc cốc.

 

Thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.

 

Lão K kéo một người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi vào, người kia bị trói hai tay rồi ném tới trước mặt Hàn Chiến.

 

“Anh Hàn, đã tìm được sát thủ ám sát cô Nhuyễn Nhuyễn, người kia chạy đến nước A, nhưng chúng ta vẫn bắt được!”

 

Nhiếp Khinh Khinh nhìn thấy mặt người đàn ông kia thì mắt run lên.

 

Cô ta phái người đi ám sát tên sát thủ này, thế nhưng chung quy vẫn chậm một bước, bị người của Hàn Chiến nhanh chân đến trước bắt trở về.

 

Người đàn ông kia quỳ hai chân xuống đất, gian nan cầu xin tha thứ: “Anh Hàn, xin anh tha cho tôi! Tôi thật sự không giết cô gái kia, cô gái kia vẫn còn sống! Thật sự còn sống!”

 

Nhiếp Khinh Khinh lạnh lùng nhìn, cái gì, Nguyệt Như Ca còn sống sao?

 

Ánh mắt người đàn ông kia nhìn đến Nhiếp Khinh Khinh đứng đó, lập tức chỉ vào cô ta rồi la lớn: “Anh Hàn, đều là cô gái này! Là cô ta bỏ tiền thuê chúng tôi giết người trong lòng anh! Tôi còn nghe cô ta nói chỉ cần cô gái kia chết thì cô ta có thể có được anh Hàn, được gả cho anh Hàn!”

 

Nhiếp Khinh Khinh sợ hãi, lạnh lùng nhíu mày nói với người kia: “Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy!”

 

Nhiếp Khinh Khinh năm lấy ống tay áo của Hàn Chiến, điềm đạm đáng yêu tủi thân nói: “Anh Hàn, kẻ này đang vu oan cho eml Từ sau khi cô Nguyệt Như Ca về nhà em đã không gặp lại cô ấy lần nào nữa, thêm nữa, cô Nguyệt Như Ca quan trọng với anh như vậy, em làm sao dám động đến cô ấy cơ chứ! Anh Hàn, anh nhất định phải tin em!”

 

Hàn Chiến cười mỉa một cái, vẻ mặt không thay đổi, trầm mặc không nói.

 

Nhiếp Khinh Khinh lại quát người đàn ông đang quỳ trên mặt đất: “Tôi xem anh là muốn anh Hàn tha cho cái mạng chó của mình nên mới nói xấu tôi đúng không! Tôi và anh chưa từng gặp nhau! Sao tôi có thể thuê anh đi giết người!”

 

Người đàn ông kia bò đến trước mặt Hàn Chiến, thành khẩn nói: “Anh Hàn, anh nhất định phải tin tôi! Chính là cô gái này, cô ta cho cô gái kia uống thuốc, sau đó trên đường đến sân bay, chúng tôi thuận lợi mang cô gái kia đến vách núi ven biển, tuy nhiên, lúc chúng tôi sắp thành công thì có một người đàn ông xuất hiện, người kia giết đồng bọn của tôi nhưng lại tha cho tôi, bảo tôi trở về tiếp tục ni vụ, hơn nữa còn nói tôi nói với cô Nhiếp này rằng cô gái kia đã chết”

 

Nhiếp Khinh Khinh nhẹ rơi lệ, bất lực nhìn Hàn Chiến, tuyệt vọng lắc đầu: “Anh Hàn, thật sự không phải em mà…”

 

Mắt Hàn Chiến nhìn cô ta, vung tay ra tàn nhẫn đẩy bàn tay cô ta đang nắm áo anh ra.

 

Lão K hỏi: “Anh Hàn, tôi phải làm sao với cô ta đây?”

 

“Tiếp tục tra tấn đi”

 

“Dạ”

 

Nhiếp Khinh Khinh lại nhẹ nhàng đưa tay ra muốn nắm lấy cánh tay Hàn Chiến, nhưng đã bị hất mạnh đi.

 

Nhiếp Khinh Khinh cũng không hề chuẩn bị trước, Hàn Chiến cũng không cho cô ta chút thương hại nào, bị một lực này hất văng đi, Nhiếp Khinh Khinh trực tiếp ngã xuống sàn.

 

“Anh Hàn, nghe em giải thích, em thật sự không có… em không có làm!”

 

Hàn Chiến lạnh giọng nhìn cô ta: “Cô tốt nhất nên cầu nguyện mình có thể chết một cách nhẹ nhàng đi”

 

Nhiếp Khinh Khinh đang bò trên sàn, nghe thấy những lời không chút hơi ấm đó, hai tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, các đốt ngón †ay trắng xanh, trong mắt toàn là ghen tị và tức giận: “Trong mắt anh, em không tốt bằng một sợi tóc của Nguyệt Như Ca sao?”

 

Hàn Chiến không muốn tiếp tục nói nhảm với cô ta, sắp chết rồi mà vân hỏi một câu ngu ngốc như vậy, anh cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với cô ta.

 

Anh đã nói rõ: “Ở trong mắt tôi, cô không xứng để được so sánh với Nhuyễn Nhuyễn”

 

Nhiếp Khinh Khinh mắt đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã, cản chặt môi, tức giận hỏi: “Tại sao, em không bằng Nguyệt Như Ca ở chỗ nào, cô ấy có yêu anh bằng em không? Thái độ của Nguyệt Như Ca cô ta đối với anh không hơn không kém, không hề coi trọng anh, tại sao em có thể để Anh Hàn hủy hoại bản thân vì cô ta, cho dù anh chết ở biên giới vì cô ta, cô ta cũng không bao cảm thấy có lỗi với anh!”

 

Hàn Chiến mím môi, không muốn nói nhiều: “Những chuyện này đều là chuyện giữa tôi với cô ấy, có liên quan tới cô à?”

 

Nhiếp Khinh Khinh khẽ nghiến răng, nước mắt lăn dài nhưng không thể nói nên lời phản bác.

 

Trong vấn đề tình cảm, cô sẵn sàng đấu tranh và chịu đựng, trong mối quan hệ này, cô đã thua rất thảm, thậm chí không xứng với cái tên của mình.