Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 939




Chương 939:

 

“Anh… Có phải anh là người đàn ông đã đưa cà vạt cho tôi hôm ở trung tâm đúng không?”

 

Long Ngự nhìn cô ta, ánh sáng trong mắt phụt tắt.

 

Long Ngự xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Nguyệt Như Ca đang ngồi trên giường, khế than nhẹ một tiếng, sắc mặt buồn bã.

 

Nguyệt Như Ca hỏi: “Là anh đã cứu tôi sao?”

 

“Là anh cứu đã em”

 

“Xin cảm ơn”

 

Long Ngự nghe thấy cô ta lạnh nhạt bâng quơ nói cảm ơn thì quay người lại nói: “Nói miệng cảm ơn thôi thì chưa đủ”

 

Nguyệt Như Ca nghĩ rằng anh ta muốn tiền, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng mà cảm thấy rất hợp lý. Cô ta xốc chăn lên, đi xuống giường, cũng không quay đầu lại, dự định rời đi.

 

Cô ta bỏ lại câu: “Hiện tại, trên người tôi không có tiền. Nhưng mà anh có thể cho tôi phương thức liên lạc, đến khi tôi về nhà chắc chắn sẽ chuyển tiền cho anh. Về việc bao nhiêu thì tôi không thiếu tiền, cứ tùy ý anh đi”

 

Nhưng đáng tiếc, anh ta cũng không hề thiếu tiền.

 

“Anh không cần tiền của em”

 

Nguyệt Như Ca đi tới cửa phòng ngủ mày nhíu lại, quay người nhìn anh ta nói: “Vậy anh muốn cái gì đây?”

 

“Anh muốn em gả cho anh”

 

Nguyệt Như Ca nhìn anh ta, trầm mặc hai giây, sau đó nâng đôi môi đỏ mọng lên nói: “Quý ông này, anh đang nói đùa cái gì thế. Tính lần gặp ở trung tâm kia là một thì chúng ta mới gặp mặt có hai lần thôi. Anh ra tay cứu tôi, tôi rất biết ơn nhưng mà để kết hôn, thì xin lỗi anh tìm nhầm người rồi”

 

Long Ngự đứng dậy, sải bước đến, khi Nguyệt Như Ca chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì bị Long Ngự nắm cô tay kéo lại, ép cô ta vào trên cửa.

 

“Anh muốn làm gì?”

 

Nguyệt Như Ca nhấc chân lên muốn đá Long Ngự nhưng mà Long Ngự cũng không phải người thường, võ công cũng không thua kém gì Nguyệt Như Ca.

 

Sau vài lần so chiêu, Nguyệt Như Ca không chiếm được ưu thế, bị Long Ngự khống chế đè lên trên cánh cửa.

 

Nguyệt Như Ca cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta: “Rốt cuộc thì anh là ai hả?”

 

Người đàn ông này ra tay không hề kém so với Hàn Chiến và Giang Thanh Việt.

 

Đôi mắt của Long Ngự nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta: “Tiếu Tiếu, em thật sự không nhớ rõ gì về anh sao?”

 

Tiếu Tiếu?

 

Đúng rồi, trước khi cô ta lâm vào hôn mê, bên tai mơ hồ nghe được có người đàn ông gọi cái tên Tiếu Tiếu này.

 

Tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.

 

“Sao anh có thể biết tới cái tên này?”

 

Long Ngự hé ra đôi môi mỏng, muốn nói lại thôi, trong lòng anh ta vẫn luôn hy vọng khiến cho cô ta tự nhớ ra anh ta.

 

Người đàn ông buông cô ta ra, đôi mắt như bị đóng băng cảm xúc, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Em vừa mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Chờ tới khi em nhớ ra được anh là ai thì anh tin tới lúc đó, chúng ta có thể nói chuyện rất nhiều chuyện”

 

“Ý anh là gì chứ, anh muốn giam giữ tôi ở chỗ này sao?”

 

“Anh chỉ là để em ở cùng anh một thời gian thôi”

 

Long Ngự rời khỏi phòng ngủ, bỏ lại một câu: “Em đừng có định bỏ trốn. Nơi này có hệ thống bảo vệ không đơn giản như những chỗ em đã vào đâu”

 

Nguyệt Như Ca nắm chặt tay nói: “Có vẻ như anh hiểu tôi rất rõ nhỉ?”

 

Chính là thân phận đặc vụ của cô ta.