Chương 937:
Nhiếp Khinh Khinh ra lệnh cho mấy sát thủ bên cạnh: “Làm gọn gàng sạch sẽ vào cho tôi.”
“Đã rõ”
Nhiếp Khinh Khinh lái xe rời khỏi vách núi.
“Người phụ nữ này rất xinh đẹp, cứ như vậy giết đi không phải là rất đáng tiếc hay sao?”
Một tên đồng phạm khác cũng liếc mắt đánh giá mặt của Nguyệt Như Ca, đáy mắt hứng thú cười dâm đãng nói: “Nếu như anh không nói tôi cũng không có để ý, đúng là một cô gái đẹp tuyệt vời.”
Hai người đàn ông này liếc mắt nhìn nhau ra hiệu: “Anh trước hay là để tôi trước đây?”
“Cùng lên thì sao?”
Nguyệt Như Ca nằm ở trên cỏ, cô ta muốn giấy dụa đứng dậy giết chết hai tên khốn kiếp này nhưng mà cả người cô mềm nhũn như là hạt cát, căn bản là không thể động đậy nổi.
Muốn giết cô ta thì có thể nhưng mà để hai tên kia làm nhục cô thì dù cô có biến thành quỷ cũng không buông tha cho bọn họ đâu.
Ngay tại lúc hai người kia đang đi đến gần Nguyệt Như Ca, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng súng. Trong đó có một tên sát thủ bị bắn trúng điểm yếu nên mất mạng tại chỗ, ngã xuống vách núi, con ngươi trừng lớn.
“Ai đó?”
Tên sát thủ kia vội vàng chĩa súng ra đăng sau nhưng đối phương có kỹ thuật dùng súng cao tay, chỉ bắn một phát đã bản trúng súng trên tay của sát thủ kia.
“Am Khẩu súng lục rơi xuống mặt đất.
Ngay lập tức, người sát thủ kia quỳ xuống đất xin tha thứ: “Cầu xin anh buông tha cho tôi! Không phải là tôi muốn giết cô ta đâu. Tôi chỉ bị người khác giao phó.”
Người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mũi sũng chĩa vào trán của tên cặn bã, lạnh lùng nói: “Trở về nói cho chủ của anh biết, anh đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ tha cho cái mạng nhỏ của anh”
Tuy rằng trong lòng của người sát thủ kia có nghỉ ngờ nhưng mà mặc kệ chạy trối chết mới quan trọng, giọng nói run rẩy: “Được được được. Tôi nhất định sẽ không nói ra”
Để cho tên sát thủ kia chạy trối chết, Long Ngự ra lệnh cho trợ lý mang tên sát thủ bị trúng đạn kia ném xuống biển.
Long Ngự cúi xuống, hai tay ôm lấy người phụ nữ nằm trên mặt đất.
Nguyệt Như Ca cố giữ tia ý thức cuối cùng, nhìn người đàn ông ở trước mặt đeo mặt nạ bạc thì nhíu mày.
“Anh là ai? Vì sao anh lại cứu tôi?”
Người đàn ông cao lớn, ôm lấy cô ta, đôi mắt đen dịu dàng nhìn chăm chú cô ta.
“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, Tiếu Tiếu à”
Tiếu Tiếu…? Đó là tên gọi của cô ta năm mười tuổi ở viện phúc lợi.
Trên thế giới này ít người biết được, ngay cả Giang Thanh Việt và ‘Thomson cũng không biết tới.
Người đàn ông này, rốt cuộc là ai cơ chứ.
Nhưng cô ta không thể nghĩ được nhiều, cô ta đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Tại Phong thành, nước M.
Bên trong biệt thự nhà họ Long.
“Cô ấy thế nào rồi?”
“Cậu chủ đừng lo lắng quá, tuy rằng cô gái này bị trúng thuốc mạnh nhưng đã uống nước muối pha loãng nên chắc là sau khi ngủ đủ giấc sẽ tỉnh lại”
Nghe được bác sĩ nói như vậy, Long Ngự gật đầu, anh ta nhìn người phụ nữ đang hôn mê, mày hơi nhíu lại, trong mắt vẫn có tia lo lắng.
Chờ sau khi bác sĩ rời đi, người giúp việc là thím Bảo bước nhẹ chân nhẹ tay gõ cửa tiến vào trong.
“Ông chủ, cháo đã nấu xong rồi ạ”