Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 934




Chương 934:

 

Diệt trừ Nguyệt Như Ca, cô ta có chút đản đo và lo lắng: “Nhưng ngộ nhỡ anh Hàn Chiến từ biên giới trở về điều tra việc này thì sao ạ?”

 

Nếu như đến lúc đó anh Hàn biết được cô ta phái người diệt trừ Nguyệt Như Ca, có khi nào cả đời này cũng không tha thứ cho cô ta ấy chứ?

 

Nhiếp Khinh Khinh không sợ phải diệt trừ Nguyệt Như Ca nhưng lại sợ anh Hàn chán ghét cô ta.

 

Dung Bái nheo đôi mắt sắc bén, nhìn cô ta nói: “Nếu cô không diệt trừ người phụ nữ này, cô nghĩ rằng cô sẽ còn cơ hội ở bên Hàn Chiến sao? Chỉ cần Nguyệt Như Ca vẫn còn tồn tại thì cô vĩnh viễn cũng không có cơ hội bò lên được vị trí vợ của Hàn Chiến đâu.”

 

Nhiếp Khinh Khinh cắn cắn môi. Dung Bái hừ lạnh nói: “Đợi đến khi Hàn Chiến từ biên giới trở về, nếu như hắn thật sự muốn ở bên cạnh Nguyệt Như Ca thì cũng đại diện cho việc hắn lựa chọn từ bỏ tất cả mọi thứ ở nước R, đến lúc đó hắn ta và Nguyệt Như Ca như hình với bóng, thì liệu rằng có còn cơ hội nào cho cô không?”

 

Nhiếp Khinh Khinh trong lòng run nhẹ lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, trái tim còn đang run rẩy cùng do dự trở nên kiên định.

 

“Ý của ông Dung là đem cái chết của Nguyệt Như Ca đổ lên đầu lão thủ lĩnh sao?”

 

“Lúc này lão thủ lĩnh không hài lòng với cô con dâu tương lai này, nếu như lão thủ lĩnh chấp nhận cô con dâu tương lai này tương đương với việc hủy hoại con trai của mình. Nếu tôi là Hàn Phong, tôi nhất định sẽ giết mối tai họa Nguyệt Như Ca này. Nếu Nguyệt Như Ca chết thì người đáng bị hiềm nghỉ nhất chỉ có thể là Hàn Phong”

 

Nhiếp Khinh Khinh khó hiểu, như thế có thể diệt trừ được Nguyệt Như Ca nhưng việc này có ý nghĩa gì với Dung Bái?

 

“Ông Dung, tôi vẫn không hiểu làm như vậy có ý nghĩa gì đối với ông?!

 

Dung Bái lạnh nhạt cười nói với cô ta: “Cô yên tâm, tôi không phải là đang đào hố cho cô nhảy, nếu như Nguyệt Như Ca và Hàn Chiến đến với nhau thì quả thật có thể ép Hàn Chiến rời đi nhưng Hàn Phong vẫn ở đây, thế lực của tổ chức Ám không có Hàn Chiến cũng không có Hàn Phong, điều tôi muốn chính là muốn cha con hắn ta mất đi sự đoàn kết, thậm chí là tàn sát lẫn nhau.”

 

Nhiếp Khinh Khinh ngẩn ra, chính khách của chính phủ quả nhiên thật đáng sợ. Cô ta không muốn làm hại đến Hàn Chiến, nhưng càng không muốn trơ mắt nhìn Hàn Chiến và Nguyệt Như Ca đến với nhau, cô ta nhất định phải làm như vậy.

 

Cho dù sau khi cô ta được gả cho Hàn Chiến rồi cắt đứt với Dung Bái cũng chưa muộn. Trước mắt cô ta vẫn còn cần sự giúp đỡ của Dung Bái để diệt trừ Nguyệt Như Ca, sau này cho dù việc này có bại lộ đi chăng nữa cô ta cũng có thể gạt bỏ tất cả mọi thứ để chứng minh bản thân mình vô tội.

 

Trên đường trở về biệt thự Ngự Lâm, điện thoại của Nguyệt Như Ca đổ chuông, là Hàn Chiến gọi đến. Nguyệt Như Ca hỏi: “Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”

 

Hàn Chiến ở đầu bên kia hỏi: “Em đang ở đâu?”

 

Nguyệt Như Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô không định nói cho.

 

anh biết việc ở Hàn Thành, nói cho anh ấy biết thì ngoại trừ lo lắng ra cũng chẳng có tác dụng nào khác. “Tôi đang ở biệt thự Vọng Sơn”“

 

Hàn Chiến nhếch khóe môi: “Tuần trước ở bên tôi thật là cực khổ cho em rồi, tuần này đợi tôi về chắc chắn sẽ đối đãi tốt với em”

 

Nguyệt Như Ca nhếch mày: “Đối đãi thế nào?”

 

“Thể loại tự mình trải nghiệm ấy, thế nào?”

 

“Tôi không chấp nhận”

 

Thể loại đối đãi phải tự mình trải nghiệm đó sẽ khiến cô mệt chết.

 

Đàn ông và phụ nữ luôn có sự chênh lệch thể lực lớn trong những chuyện như thế này.

 

Bây giờ đã hơn một giờ chiều, Hàn Chiến cười nhẹ: “Đã ăn trưa chưa?”

 

“Chuẩn bị đi ăn thì anh đã gọi điện đến rồi”“

 

Hàn Chiến nói với vẻ cưng chiều: “Vậy em mau đi ăn đi, tôi không làm phiền em ăn cơm nữa”

 

Nguyệt Như Ca nhịn không được hỏi: “Anh gọi điện thoại qua đây không phải là để nhắc tôi tuần này đi tìm anh đấy chứ?”

 

“Cũng có, nhưng còn chủ yếu là để nhắc nhở em răng sinh nhật tôi sắp đến rồi, giúp tôi chuẩn bị một món quà đi”

 

Đây là năm nào rồi, vẫn còn có người đòi quà một cách trắng trợn vậy sao. Cô cười chế nhạo: “Nếu anh không nhắc thì tôi thật sự đã quên mất rồi đấy”