Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 933




Chương 933:

 

Nguyệt Như Ca ngồi ở trong xe, mở cửa sổ xe ra để gió lùa vào.

 

Cô ta xòe bàn tay của mình ra, lòng bàn tay của cô ta đã ướt đãm mồ hôi.

 

Lúc cô ta bị vệ sĩ ngầm vây quanh ở nhà họ Hàn, nếu Hàn Phong thật sự không thả cô ta đi thì cô ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi tòa nhà kia được.

 

Cô ta cúi đầu nhìn lòng bàn tay ướt đẫm của mình, đầu lông mày hơi nhíu lại.

 

Từ khi nào mà cô ta lại sợ chết đến thế?

 

Khi một người đã quen sống trong hoàn cảnh có thể chết bất cứ lúc.

 

nào lại muốn có một cuộc sống bình an thì từng phút từng giây đều sẽ thật sự rất sợ thần chết đến đòi mạng.

 

Đúng là kẻ muốn sống yên ổn rất sợ chết, nhưng cũng rất uất ức.

 

Lão K cẩn thận liếc nhìn sang Nguyệt Như Ca qua gương chiếu hậu, ông ta hỏi: “Cô Nguyệt cảm thấy có nên nói chuyện này cho cậu Hàn biết hay không?”

 

Nguyệt Như Ca quả quyết mở miệng: “Không cần. Tôi cũng đâu phải hồ ly tỉnh chuyên đi chia rẽ tình cảm cha con của hai người họ”

 

Khóe miệng của Lão K hơi co rút, nghĩ thâm: “Cô Nguyệt nói câu nào đúng câu nấy”

 

Khó trách cậu Hàn lại yêu người phụ nữ này suốt mười năm.

 

“Trở về Biệt thự Ngự Lâm đi” Nguyệt Như Ca căn dặn.

 

“Vâng”

 

Nguyệt Như Ca bị gió từ bên ngoài cửa sổ tát vào làm bản thân cô ta tỉnh táo hơn, nhìn khung cảnh lướt nhanh qua cửa sổ, đôi môi đỏ của cô ta khẽ cong lên.

 

Hơn hai mươi năm trước, trong một khoảnh khắc nào đó, cô ta cũng đã từng mong muốn có được một cuộc sống giống như Lục Hỉ Bảo, mong muốn có được một tình yêu, cũng muốn có tính cách mềm mại như Lục Hỉ Bảo để được một ai đó ôm ấp dỗ dành cô ta.

 

Nhưng suy nghĩ này hình thành chưa được bao lâu thì đã bị chính cô ta bác bỏ bóp chết.

 

Cô ta luôn cảm thấy đó là điều viển vông, sẽ không ai có thể thích cô ta lâu dài được.

 

Tuy nhiên bây giờ cô ta lại phát hiện ra có một người như vậy, anh ta thiên vị cô ta vô điều kiện, vĩnh viễn đứng bên cạnh cô ta, cho dù cô ta đứng về phe đối đầu với anh ta thì anh ta cũng sẽ không thay đổi.

 

Trong sân biệt thự nhà họ Dung.

 

Dung Bái nhấp một ngụm trà, nhìn những bông hoa rực rỡ đang nở ngoài sân thì quản gia đi vào thông báo: “Thưa ngài, cô Nhiếp Khinh Khinh đã đi ” Nhiếp Khinh Khinh đội một chiếc mũ gạc đen, chiếc q gạc đen rũ xuống che đi đôi mắt xinh đẹp và một nửa khuôn mặt của cô ta.

 

“Ông Dung”

 

“Ngồi đi”

 

Nhiếp Khinh Khinh ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh bàn, nói: “Nguyệt Như Ca đã đến Hàn Thành rồi”

 

Dung Bái cười nhẹ một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm: “Cô ta không những đã đến mà còn gặp Hàn Phong, đã vậy còn suýt chút nữa sử dụng bạo lực.” Nhiếp Khinh Khinh nghe thấy điều này, một tia vui mừng lóe lên trong mắt cô ta, cho dù anh Hàn có thiên vị Nguyệt Như Ca nhưng lão thủ lĩnh nhất định là không thích Nguyệt Như Ca.

 

“Ông Dung, cơ hội của chúng ta có phải đến rồi không?”

 

Dung Bái quay đầu nhìn cô đầy ẩn ý, nói: “Không phải cơ hội của chúng ta đến rồi, mà là cơ hội của cô đến rồi”

 

“Ý của ông Dung đây là..”

 

Dung Bái nói: “Hàn Chiến bây giờ đang ở biên giới, cho dù hắn có phái người để ý động tĩnh ở Hàn Thành nhưng dù sao cũng là núi cao hoàng đế xa*, hắn ta không thể nào quan tâm được tới chuyện ở Hàn Thành. Nếu cô nắm bắt được cơ hội này, mượn danh Hàn Phong diệt trừ được Nguyệt Như Ca…” Một luồng sát khí xẹt qua mắt Dung Bái.

 

*Sơn cao hoàng đế viễn: núi cao hoàng đế xa: nơi xa xôi mà luật lệ không thể quản đến, tương tự câu phép vua thua lệ làng của Việt Nam.

 

Mắt Nhiếp Khinh Khinh run lên, cô ta ghét Nguyệt Như Ca, ghét việc Nguyệt Như Ca giành mất anh Hàn Chiến, cô ta từng nghĩ qua việc sử dụng thủ đoạn để đuổi Nguyệt Như Ca đi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc diệt trừ Nguyệt Như Ca.