Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 929




Chương 929:

 

Trên thế giới này, thứ quý giá nhất không phải là được gặp nhau, cũng không phải là yêu nhau, mà là thấu hiểu lẫn nhau.

 

Bọn họ cùng đi qua một quãng đường, cũng từng có những ngày thơ ấu giống nhau, đều có những khoảnh khắc đứng giữa sự sống và cái chết. Không những thế, bọn họ còn có chung một nỗi sợ hãi. Vì vậy mà họ lại càng hiểu nhau, biết cách trân trọng và thu hút lẫn nhau hơn ai hết.

 

Giống như là cùng nhau tồn tại. Cho dù cô ta không nói thì anh ta cũng hiểu.

 

Sau khi hẹn hò với Hàn Chiến vào cuối tuần xong, Nguyệt Như Ca trở về nước Z.

 

Nhưng khi cô ta mới vừa đến thủ đô của nước Z thì đã bị hai người quen chặn lại.

 

“Ông K, sao hai người lại ở đây?”

 

Người tới đúng là Lão K và Ám Ảnh, hai người cố ý lặng lẽ đến nước Z để tìm cô ta thì chắc là đã có chuyện quan trọng gì rồi.

 

Sắc mặt của Ám Ảnh không tốt, anh ta trợn mắt trừng Nguyệt Như Ca, sau đó cứng ngắt nói: “Chuyện yêu đương của cô và anh Hàn đã truyền tới tai ông trùm, ông ấy cũng biết được thân phận của cô luôn Lão K cũng coi như vẫn giữ được sự lễ phép, từ tốn nói: “Cô Nguyệt à, tôi thấy… cô vẫn nên trở về Hàn Thành với chúng tôi một chuyến đi”

 

Nguyệt Như Ca nhướng mày, Biệt thự Vọng Sơn năm ở nước Z, dù sao thì nơi đây cũng là địa bàn cô ta, cô ta không sợ ai cả.

 

“Nếu tôi không đi theo hai người thì sao?”

 

Ám Ảnh trực tiếp rút súng ở bên hông ra, hung tợn nói: “Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

 

Lão K trợn mắt trừng Ám Ảnh một cái, sau đó giơ tay đè tay của Ám Ảnh lại, nhíu mày quát lớn: “Ám Ảnh, cậu làm gì vậy, đang yên đang lành tự dưng lại rút súng ra, nói chuyện cho đàng hoàng là được rồi, cần gì phải động tay động chân?”

 

Nguyệt Như Ca khoanh tay lười biếng ngã dựa vào một chỗ, cô ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn Ám Ảnh, sau đó nói: “Muốn đánh nhau à, không thành vấn đề, tôi chiều hết. Nhưng nơi đây là địa bàn của tôi, anh có chắc là mình sẽ đánh bại được tôi không?”

 

Vùng lân cận xung quanh Biệt thự Vọng Sơn đều có những cái bẫy được thiết kế cực mạnh, chỉ cần bất cẩn đụng vào một cái bẫy trong số đó thôi thì sẽ lập tức mất mạng ngay.

 

Lúc trước, khi thiết kế tòa Biệt thự Vọng Sơn này, cô ta đã hao tốn rất nhiều tâm huyết, dành khoảng hai năm mới làm xong.

 

Từ đó về sau, mỗi năm toàn bộ bẫy rập và ám khí của căn biệt thự này đều được kiểm tra sửa chữa và được thay thiết bị tối tân nhất một cách đúng giờ, mặc dù lấy một địch hai trông có vẻ cô ta đang chịu thiệt, nhưng những cái bẫy ở đây cũng đủ để lấy mạng Lão K và Ám Ảnh rồi.

 

“Nguyệt Như Ca! Tôi cảnh cáo cô đừng quá kiêu ngạo! Bây giờ tôi không đụng vào cô mà còn nói chuyện đàng hoàng với cô như vậy, hoàn toàn là do tôi nể mặt anh Hàn thôi!”

 

Nguyệt Như Ca nhếch mép không cho là đúng.

 

Lão K nói: “Được rồi được rồi! Ám Ảnh à, rốt cuộc cậu tới đây làm việc hay tới đây gây chuyện vậy?”

 

Ám Ảnh cắn chặt răng nắm chặt súng nói: “Thôi, hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài chời”

 

Chờ Ám Ảnh rời đi, Lão K mới nói: “Cô Nguyệt à, cô đừng tức giận vì Ám Ảnh, trước giờ cậu ta vẫn luôn như vậy đấy”

 

Nguyệt Như Ca nhướng mày nói: “Tôi đâu rảnh mà giận anh ta”

 

“Vậy là tốt rồi. Nhưng thưa cô Nguyệt, cô có thể đến Hàn Thành với chúng tôi được không, nếu chúng tôi trở về mà ông trùm không nhìn thấy cô thì chỉ sợ là ông ấy sẽ trách tôi và Ám Ảnh”

 

Nguyệt Như Ca mỉm cười nhìn Lão K nói: “Vậy ông có từng nghĩ rằng nếu tôi gặp ông trùm của các người, dựa theo thế lực của ông trùm thì chắc chắn sẽ có thể nhốt tôi ở Hàn Thành, đến lúc đó lại dùng tánh mạng của tôi ép buộc tôi rời khỏi Hàn Chiến, nếu sau khi Hàn ¡ khỏi biên giới trở về mà biết được chuyện này, vậy lúc đó ông hích với cậu Hàn của ông thế nào đây?”

 

Trong lúc nhất thời Lão K lâm tình huống muốn tiến không được muốn lùi không xong.

 

Nói thực ra thì trước khi tới nước Z, ông ta cũng đã nghĩ tới việc rất khó để mời được Nguyệt Như Ca, nhưng ông ta bắt buộc phải làm theo mệnh lệnh của ông trùm, vì thế đúng là ông ta đã không nghĩ tới việc sau này sẽ xuất hiện tình huống khó xử như vậy.

 

“Nhưng mà bây giờ ông trùm kêu tôi và Ám Ảnh tới tìm cô, nếu cô không đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được”

 

Nguyệt Như Ca không thật sự muốn làm khó ông K, hơn nữa sớm hay muộn gì thì cô ta cũng phải đi gặp bố của Hàn Chiến.

 

Gan dạ cũng chết mà nhát cấy cũng chết, hơn nữa từ trước đến nay cô ta không phải là một người yếu đuối, cũng không phải loại người gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, đồng thời cô ta không muốn để nửa kia của mình xử lý phiền phức một mình.