Chương 917:
Một tay cô ta cầm điện thoại, tay còn lại đặt lên tấm kính cách ly, chồng lên lòng bàn tay của Hàn Chiến cũng đang đặt trên tấm kính.
“Anh Hàn, tôi chờ anh”
Hai mắt Hàn Chiến đỏ hoe, cuối cùng đáy mắt cũng hiện lên sự vui mừng.
Giống như những gì Nguyệt Như Ca nói, anh ta sẽ sống sót.
Hai ngày sau khi virus SA tiềm ẩn trong cơ thể của Hàn Chiến, rốt cuộc nó cũng bùng phát.
Trung tâm y tế đã kéo hồi chuông cảnh báo.
Sắc mặt của Hàn Chiến ngày càng trở nên tái nhợt hơn.
Thần Cửu vẫn đang nghiên cứu kháng thể chống lại virus SA.
Nguyệt Như Ca lại gọi điện thoại đến, Hàn Chiến nghe máy.
“Anh Hàn, hôm nay anh vẫn ổn chứ?”
Bởi vì đang bị bệnh, nên giọng nói của Hàn Chiến yếu ớt hơn lúc bình thường rất nhiều, thậm chí còn khàn hơn: “Ổn Khi anh ta nói từ “Ổn”, Nguyệt Như Ca đang đứng bên ngoài cửa kính của khu vực cách ly, nhìn anh ta đang ngồi trên giường bệnh.
Mà cô ta thì đang đứng ngoài tầm quan sát của Hàn Chiến, cô ta nghĩ rằng anh ta không thể nhìn thấy mình.
Thật ra Nguyệt Như Ca không hề biết rằng Hàn Chiến đang nhìn vào tấm gương đối diện cách đó không xa, trên đó phản chiếu một dáng người mảnh khảnh, động tác và biểu cảm của Nguyệt Như Ca đều rơi vào trong mắt anh ta.
Nguyệt Như Ca nhìn người đàn ông tiều tụy mặc quần áo bệnh nhân trong khu vực cách ly, không hiểu vì sao hai mắt cô ta lại đỏ ửng.
Cô ta biết rằng virus SA không phải là một trò đùa.
Mặc dù Nguyệt Như Ca không học y, nhưng trước đây cô ta ở bên cạnh Giang Thanh Việt và Thomson nên cũng hiểu biết đôi chút, thỉnh thoảng cô ta cũng nghe nói về sự đáng sợ của loại siêu virus này.
Nhưng Nguyệt Như Ca không phải là một người nhát gan, cho dù gặp phải cửa ải khó qua, đôi mắt có đỏ hoe thì cô ta vân lặng lẽ nở nụ cười với Hàn Chiến, sau đó lên tiếng hỏi: “Anh vẫn đang kiên trì sao?”
Hàn Chiến nhìn cô gái đang vừa cười vừa khóc trong gương, anh ta cũng nở nụ cười: “Đương nhiên rồi.”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu.
Hàn Chiến trông thấy cô ta cầm điện thoại di động, một tay che miệng, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt.
Rất đau lòng, khiến trái tim anh ta chua xót.
Cuối cùng, Hàn Chiến không nhịn được mà an ủi cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng khóc.”
“Tôi không khóc.” Nguyệt Như Ca lại nói: “Trước đây tôi cảm thấy trên đời này chẳng có ai xứng đáng để khiến tôi phải rơi nước mắt cả”
“Vậy tôi là người đầu tiên sao?”
Nguyệt Như Ca nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng, cô ta cười yếu ớt: “Anh Hàn là người đầu tiên”
Hàn Chiến cũng cười.
Câu nói này của Nguyệt Như Ca không hề lừa Hàn Chiến, cũng chẳng phải một lời an ủi dành cho anh ta, ngay cả khi Giang Thanh Việt muốn ly hôn với cô ta, Nguyệt Như Ca cũng không thể khóc lóc như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô ta chưa từng trải qua mối tình mà trong đó cả hai người đều yêu thương lẫn nhau, cuối cùng không đủ để khiến người ta cảm động.
“Nói như vậy thì lần đầu tiên của tôi với anh Hàn thực sự rất nhiều.”
Niềm vui nơi khóe mắt và hàng lông mày của Hàn Chiến dần dần đậm hơn: “Sau này sẽ có thêm nhiều lần đầu tiên nữa”
“Đúng vậy.”
“Vậy nên bây giờ em có yêu tôi không?”
“Hàn Chiến đang hỏi Nhuyễn Nhuyễn hay là hỏi Nguyệt Như Ca?”
“Hỏi cả hai”