Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 911




Chương 911:

 

Ánh mắt của Thần Cửu lạnh đi mấy phần, anh ta nói: “Không sai, là vi rút SA có tính truyền nhiễm cực mạnh. Tôi yêu cầu bây giờ tất cả mọi người đều phải mặc trang phục cách ly, khẩu trang, bao tay. Những người không phận sự và chưa tiếp xúc với đứa bé lập tức ra ngoài phòng y tết! Tất cả những người có tiếp xúc thì đều ở lại đây, không được phép ra ngoài, mau chóng vào khu cách ly cho tôi.”

 

Lúc này, mọi người trong phòng y tế đều trở nên hoảng loạn.

 

Nữ y tá trẻ bị đứa bé phun nước bọt và bọt mép đột nhiên suy sụp, hai tay ôm đầu, ngã ngồi xuống sàn khu cách ly. Cả người cô ấy run rẩy, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy nước mắt.

 

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết… Chồng tôi còn đang ở Hàn Thành chờ tôi về nhà… Chúng tôi đã nói chờ tôi về nhà thì sẽ lập kế hoạch sinh con… Tôi thật sự không muốn chết.”

 

Thần Cửu tiếp tục ra chỉ thị: “Bây giờ tất cả những người vào khu cách ly đều phải trang bị kĩ càng. Trước khi khống chế được vi rút, không ai được phép rời khỏi khu cách ly!”

 

“Rối”

 

Hàn Chiến mới vừa đi tới cửa ký túc xá thì nhận được cuộc gọi từ phòng y tế.

 

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Thần Cửu báo cáo: “Thủ lĩnh, đã có kết quả xét nghiệm, là siêu vi rút SA. Tôi đã yêu cầu tất cả mọi người trong phòng y tế vào khu cách ly. Nguồn gốc của bệnh cần nhờ anh cử người đi thăm dò trong thời gian ngắn nhất.”

 

Khuôn mặt của Hàn Chiến lạnh đi, căng cứng làm cho đường nét càng cương nghị hơn. Anh ta nói: “Tôi sẽ điều tra ra nguồn gốc bệnh trong thời gian ngắn nhất, phòng y tế trông cậy vào anh”

 

“Không thành vấn đề. À đúng rồi, anh nhớ phải bảo các nhân viên y tế bên ngoài cẩn thận tiến hành các biện pháp khử trùng và phòng lây nhiễm đấy nhé”

 

“Được. Anh có biện pháp nào để đối phó với bệnh này không?”

 

Thần Cửu lạnh nhạt mỉm cười, nhìn về phía đứa bé chưa rõ sẽ sống hay chết đang nằm trên giường bệnh cách đó không xa, nói: “Thủ lĩnh, anh muốn nghe nói thật hay là những lời hay được dùng để không làm dao động lòng dân?”

 

“Đương nhiên là nói thật.”

 

“Câu trả lời là: Không có. Trước mắt tôi vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết. Làm phiền thủ lĩnh cử người vận chuyển toàn bộ những thứ tôi đem theo lúc tới biên giới. Tôi cần đọc sách”

 

Đôi mắt của Hàn Chiến thâm thúy mà lạnh thấu xương, đôi môi mỏng chỉ nói ra một từ đầy kiên định: “Được”

 

Sau khi Hàn Chiến cúp điện thoại, anh ta cầm điện thoại chuyên dụng trên tay đứng lặng hồi lâu trước cửa ký túc xá.

 

Dặn dò mọi chuyện xong xuôi, Hàn Chiến đẩy cửa ký túc xá ra, nện từng bước chân xuống mặt đất đi vào bên trong.

 

Nguyệt Như Ca đang năm ngủ ở trên giường.

 

Hàn Chiến thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh giường, cứ lặng lẽ ngắm nhìn cô ta như vậy.

 

Khi người đàn ông đang muốn giơ tay vén sợi tóc mái rơi trên má người phụ nữ đang say ngủ, cô ta đột nhiên tỉnh giấc.

 

Cô ta đưa tay dụi mắt, vẻ mặt mơ màng khác hản ngày thường, trông đáng yêu hơn nhiều: “Muộn lắm rồi? Đi ngủ không?”

 

Hàn Chiến nhìn cô ta, giấu đi tình cảm đong đầy nơi đáy mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không ngủ. Tôi còn có chuyện phải giải quyết”

 

Khi Hàn Chiến chuẩn bị đứng dậy rời đi, người phụ nữ đang nằm trên giường chợt kéo tay anh ta lại: “Tôi có chuyện muốn giải thích rõ ràng với anh”

 

Hàn Chiến quay người lại đẩy tay cô ta ra rồi nói: “Không cần phải giải thích. Em muốn đi tôi cũng không giữ lại. Đợi lát nữa tôi sẽ cho người dẫn em đi”

 

Nguyệt Như Ca sững sờ mất mấy giây. Cuối cùng đầu óc đang mơ màng buồn ngủ của cô ta cũng tỉnh táo trở lại.

 

Hàn Chiến đã sắp bước ra khỏi cửa rồi. Nguyệt Như Ca lập tức vén chăn đứng trên giường, phãn nộ hét lên: “Hàn Chiến, anh đứng lại cho tôi!”

 

Bước chân của Hàn Chiến liền dừng lại.

 

Hừm, mèo tỉnh rồi, cuối cùng cũng biến thành hổ cái.

 

“Muốn nói cái gì?”