Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 909




Chương 909:

 

“Hàn Chiến, đồ hư hỏng!”

 

Hàn Chiến chẳng hiểu sao mình lại bị tát, anh ta mím môi, nhíu mày nói: “Em chắc chắn người hư hỏng là anh chứ không phải em?”

 

Trong mười năm nay, anh ta luôn giữ tấm thân trong sạch vì Nguyệt Như Ca, chưa bao giờ chạm đến những người phụ nữ khác. Tất cả chỉ vì lời nói bá đạo lúc trước của cô ta.

 

Nguyệt Như Ca vừa định mở miệng giải thích gì đó thì bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa đầy sốt ruột.

 

Hàn Chiến vẫn chưa hết tức giận, bị tiếng gõ cửa này quấy rầy chuyện đang làm thì càng khó chịu hơn, quát: “Chuyện gì!”

 

Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người lính: “Thưa thủ lĩnh, bác sĩ Thần Cửu nói có chuyện gấp cần bàn với anh”

 

Đôi mắt đen như mực đầy sắc bén của Hàn Chiến nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân mình, vùng giữa hai đầu lông mày nhăn lại chặt đến nỗi gần như có thể ép chết một con ruồi.

 

Cái tên Thần Cửu chết tiệt này, mong là chuyện mà anh sắp nói cho.

 

tôi rất quan trọng, không thì tôi cho anh biết mặt!

 

Hàn Chiến lưu loát xoay người xuống giường, lấy áo khoác bên cạnh qua rồi khoác hờ lên người mình, sắc mặt lạnh lẽo mà nghiêm túc, sải bước ra ngoài cửa rồi đi.

 

Nguyệt Như Ca siết chặt hai tay thành năm đấm. Chắc chắn là cô ta bị nước vào óc rồi, Hàn Chiến sỉ nhục cô ta như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên của cô không phải đạp Hàn Chiến xuống giường mà là muốn giải thích cho Hàn Chiến rõ, sợ Hàn Chiến hiểu lầm.

 

Chẳng lẽ cô bị Nhuyễn Nhuyễn của mười năm trước nhập vào sao?

 

Kể từ khi trí nhớ của Nhuyễn Nhuyễn được khôi phục, không biết sao mà Nguyệt Như Ca có cảm giác ánh mắt mình nhìn Hàn Chiến cũng thay đổi theo.

 

Trước khi khôi phục trí nhớ của Nhuyễn Nhuyễn, Nguyệt Như Ca không hẳn là không hề có cảm giác gì với Hàn Chiến, chỉ là đoạn tình cảm ấy nhiều nhất chỉ đạt tới hứng thú, hoặc là thích chứ chưa xa đến nổi diễn đạt được chữ “Yêu” nặng nề ấy.

 

Nhưng bây giờ, hình như Nguyệt Như Ca càng ngày càng để ý Hàn Chiến có cái nhìn như thế nào với mình, suy nghĩ gì về mình.

 

Không ngờ Hàn Chiến lại hiểu lầm mối quan hệ giữa Giang Thanh Việt và cô ta.

 

Nguyệt Như Ca nhìn thoáng qua cửa rồi kéo chăn lên tiếp tục nằm, trong đầu thầm nghĩ: ‘Thôi vậy, chờ anh ấy giải quyết công việc xong thì mình tìm cơ hội giải thích vậy: Giữa Nguyệt Như Ca và Giang Thanh Việt thật sự chẳng có gì trong sạch hơn nữa, ngoài cuộc hôn nhân trên danh nghĩa ấy ra, cô ta chưa bao giờ ngủ Giang Thanh Việt, Giang Thanh Việt cũng chưa bao giờ ngủ cô ta.

 

Nếu là trước đây, cô ta sẽ chẳng thèm giải thích gì đâu. Nhưng không hiểu sao trong đầu cô ta lại đột nhiên hiện ra lời hứa mà Hàn Chiến dành cho Nhuyễn Nhuyễn vào mười năm trước. Hàn Chiến không quên cô, anh ta đã giữ lời hứa.

 

Dù thế nào thì cô cũng xem như từng là người yêu của anh ta, mối quan hệ giữa hai người không thể nào được xét bằng hai từ “Đơn thuần”

 

này được nữa, càng không thể kết thúc vào ngay lúc này. Thế nên, về tình cảm sâu nặng mà Hàn Chiến dành cho Nhuyễn Nhuyễn, Nguyệt Như Ca cũng cần chia sẻ một phần.

 

Hàn Chiến chạy tới nơi xảy ra chuyện với vẻ mặt hằm hằm, tràn đầy sát khí, thấy Thần Cửu mới vừa hỏa táng cho một cái xác thì bực dọc.

 

hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Thần Cửu nhướng mày lên và hỏi: “Anh sao đấy, nhìn cứ như chuẩn bị giết người vậy”

 

Hàn Chiến giơ tay lên ấn vào vùng giữa hai đầu lông mày, hít sâu một hơi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta mới trầm giọng mở miệng nói: “Không có gì đâu. Tôi hỏi anh mà, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Thần Cửu nhìn về phía đống lửa đang cháy ở cách đó không xa, nhíu mày nói: “Tên lính vừa rồi mắc một loại bệnh truyền nhiễm, cụ thể căn bệnh là gì vẫn chưa tìm ra được. Chưa biết vi khuẩn của bệnh có tính truyền nhiễm thế nào nên tôi đã cho hỏa táng để bảo đảm an toàn.”

 

Hàn Chiến nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực kia, không phải là anh không thấy rợn người, chẳng qua đây là vùng biên giới, xác suất để chuyện này xảy ra quá cao. Anh ta không có thời giờ để thấy đau buồn, trên vai anh ta còn đang gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn.

 

“Đã điều tra rõ thân phận của người lính đó chưa?”

 

“Đương nhiên là rồi: Nghe vậy, Hàn Chiến khế vuốt cằm và nói: “Chờ hỏa táng xong thì cử người đưa cậu ta về quê hương đi, nói rõ chuyện cấp tiền trợ với người nhà của cậu ta, cố gắng đừng làm họ bị đả kích”