Chương 902:
“Cho dù tôi có rời xa anh mười năm? Bây giờ anh còn yêu tôi sao?”
Đôi mắt Hàn Chiến vẫn nhìn cô mà không hề chớp lấy một cái: “Ừ”
Nguyệt Như Ca hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Trong cái hộp mà anh nhờ lão K đưa cho tôi, có phải khẩu súng lục bạc đó được tặng cho tôi không?
“Đúng vậy, nó là của em khi anh dạy em cách bản súng ở thời điểm mười năm trước, nhưng em lại không mang theo.”
“Có chuyện gì với cái lược gỗ đó?”
Đôi mắt Hàn Chiến nheo lại, anh ta nghiêm túc nói: “Sợi tóc của em được quấn trên chiếc lược gỗ. Sau khi em rời đi, dấu vết duy nhất anh còn giữ được chính là những sợi tóc mà em để lại trên chiếc lược. Vì vậy, anh giữ nó cho đến tận bây giờ”
Nguyệt Như Ca nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt của anh ta nhìn cô ta một cách đầy trìu mến.
Nếu nói trái tim cô ta không bị rung động thì là lời giả dối.
“Sau đó, chuyện gì đã xảy ra với Nhiếp Khinh Khinh?”
“Anh từng giúp đỡ cô ta hồi còn học đại học, bởi vì cô ta có tên là Khinh Khinh nên anh tưởng phải là mẫu người dịu dàng, vì vậy mới tiếp xúc vài lần. Nhưng mà anh không có tình cảm nam nữ nào với cô ta, anh chỉ đối xử tốt với cô ta thôi”
“Anh đã từng ngủ với cô ta chưa?” Nguyệt Như Ca hỏi thẳng.
Sắc mặt của Hàn Chiến đột nhiên thay đổi rồi mím chặt môi, anh ta không vui mà giải thích: “Không có.”
Anh ta cho rằng mình có khả năng tự chủ tốt, ngoại trừ ở trước mặt cô.
Tất cả câu hỏi trong lòng Nguyệt Như Ca đều đã được giải đáp, cho nên bầu không khí bỗng dưng hơi buồn chán.
Hàn Chiến siết chặt eo cô ta rồi rũ mắt xuống thấp giọng hỏi: “Em hài lòng với câu trả lời của anh không?”
Chẳng biết phải miêu tả cảm giác như thế nào.
“Tôi không biết”
Mấy ngày nay, việc phải khôi phục đoạn ký ức có Hàn Chiến khiến cô cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Cảm giác đối với Hàn Chiến cũng rất lộn xộn.
Trước khi lấy lại trí nhớ, Nguyệt Như Ca biết mình có tình cảm nam nữ với Hàn Chiến, nhưng lại không yêu đến mức chết đi sống lại như mười năm trước đây.
Nhưng bây giờ, Nguyệt Như Ca đã lấy lại được tất cả những ký ức êm đẹp của mười năm trước, đương nhiên cô ta lại có cảm giác hơi kỳ lạ khi đối mặt với Hàn Chiến.
Cảm giác này khiến cô ta không có cách nào tiếp nhận được.
Hàn Chiến buông cô ta ra, sau đó xoay người cầm lấy hộp thuốc rồi giúp cô ta bôi lên cổ tay.
Hàn Chiến cúi đầu thản nhiên nói: “Anh không quan tâm bây giờ em cảm thấy thế nào, anh có thể cho em đủ thời gian để khiến em yêu anh một lần nữa”
Tâm trạng của Nguyệt Như Ca vốn dĩ đang vô cùng nặng nề thì đột nhiên không nhịn được cười vì câu nói bá đạo như vậy của người đàn ông nọ: “Ý anh là, dù thế nào thì cuối cùng tôi cũng phải yêu anh sao?”
Hàn Chiến nhấn mạnh: “Phải yêu lại một lần nữa mới đúng”
“Vậy nếu lần này tôi không yêu anh, hoặc không yêu anh như thời điểm mười năm trước, vậy thì thế nào?”
Hàn Chiến xoa thuốc mố trên cổ tay cô ta rồi nói: “Anh chưa nghĩ đến vấn đề như vậy, anh không nghĩ nó sẽ xảy ra.”
Nguyệt Như Ca nói thầm trong lòng: “Kiêu ngạo!”
“Anh nói yêu tôi, vậy tại sao mười năm nay anh không đi tìm tôi?”
Nói đến đây, Hàn Chiến lại cảm thấy hối hận: “Khi em rơi xuống biển, tổ chức Minh khiến anh nghĩ răng em đã chết rồi. Sau này, khi anh phát hiện ra em vẫn còn sống thì em đã quên anh mất rồi, anh không thể xuất hiện trước mặt em một thời gian khá dài.”
Nguyệt Như Ca gật đầu, cô ta có thể nghe thấy giọng điệu xin lỗi của Hàn Chiến.