Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 892




Nhưng còn chưa kịp nuốt ngụm nước trái cây đó xuống thì chợt nghe thấy Hàn Chiến nghiêm túc nói: “Thật ra ban đầu tôi đưa Nhiếp Khinh Khinh về nhà để chọc em ghen, nhưng mà hình như không hiệu quả gì mấy”

 

“Phụt! Khụ khụ khụ… Ngụm nước trái cây trong miệng khiến cô bị sặc.

 

Nước trái cây tràn ly.

 

Hàn Chiến vươn tay qua chiếc bàn, ngón tay chạm vào khóe môi Nguyệt Như Ca lau đi vệt nước bên môi cô.

 

“Không cần, để tôi tự làm là được rồi.”

 

Không biết là do bị sặc hay đang ngượng mà mặt Nguyệt Như Ca cứ hồng hồng, cô ta cầm chiếc khăn tay trên bàn lau lung tung trên miệng mình.

 

Hàn Chiến rụt tay lại nhìn chằm chằm gương mặt đó, môi mỏng nhếch len6.

 

Ăn sáng xong, Hàn Chiến bèn ra ngoài.

 

Anh đến lâm viên Hoàng Gia.

 

Tổng thống đương nhiệm là người nhà họ Hàn, là chú ruột Hàn Chiến tên Hàn Quốc Lợi.

 

Hàn Quốc Lợi mặc chiếc áo tà dài chắp hai tay sau lưng đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa quan sát cây cối trong vườn và thong thả nói: “Chiến à, chú luôn nghĩ cháu là một người chín chắn hiểu chuyện và đủ trưởng thành rồi. Cháu làm các chủ của Ám bao nhiêu năm nay, trải qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu, sau bây giờ lại hành động theo cảm tính thế này?”

 

“Chú đang nói về chuyện cháu bị chĩa mũi dùi ở Nghị các hôm trước ư?

 

Hàn Quốc Lợi quay lại nhìn Hàn Chiến thật lâu, bùi ngùi nói: “Không phải chú muốn cháu phải giả vờ giả vịt nhượng bộ gì đám người đó, nhưng suy cho cùng có vài người trong số họ vẫn có khả năng ảnh hưởng đến mạch máu của đất nước và bộ máy quản lý. Chúng ta cần phải đối xử cần thận với dòng họ khổng lồ sau lưng họ. Tuy là bọn họ không thể làm gì ảnh hưởng lớn tới cháu nhưng cháu đã ngồi trên cao thế này thì mỗi một hành vi cử chỉ đều phải cẩn thận hơn người ngoài rất nhiều.”

 

Hàn Chiến không hề phản bác, chỉ thản nhiên đáp lời rồi không nói gì thêm nữa, tiếp tục tản bộ trong vườn cùng với Hàn Quốc Lợi Hàn Quốc Lợi cười xòa: “Chú nghĩ mình không cần phải nói thì cháu vẫn biết tất cả những điều đó, rốt cuộc chuyện về cô bé đó là sao? Rốt cuộc nó có phải là người của tổ chức Minh không?”

 

“Đúng, nhưng bây giờ không còn nữa”

 

Hàn Quốc Lợi khẽ nhíu mày: “Xem ra đám người đó không hề đổ oan cho cháu. Nếu người cháu thích là cô gái bình thường, dù nó không được dạy dỗ bài bản trong gia đình đàng hoàng thì bọn họ cũng không thể nói gì về cháu nhưng mà Chiến, bây giờ cháu lại ở bên cạnh một cô gái có lịch sử đối địch, cháu nói xem làm sao đám người đó chịu bỏ qua cho được?”

 

Hàn Chiến trầm giọng nói: “Chú không cần phải thấy khó xử”

 

Hàn Quốc Lợi thở dài, nghiêm mặt nói: “Cháu đó, cứng đầu hệt như cha cháu vậy, Nếu để cha cháu biết chuyện này thì ông ấy không cho cháu một trận cũng khó. Cháu bảo chú không cần phải thấy khó xử, bây giờ cả một đám người bắt tay nhau gửi thư lên bảo cháu có dấu hiệu thông đồng với nước đối địch, cháu bảo chú phải xử lý cháu thế nào bây giờ đây?”

 

“Chúc phải xử lý cháu thế nào thì cứ làm đúng như thế, cháu sẽ không trách móc câu nào cả.”

 

Hàn Quốc Lợi nhìn anh ta mãi không thể nói nên lời, cuối cùng ông ta lên tiếng: “Ôi trời! Cô bé đó quan trọng đến thế ư? Cháu có biết là cô gái đó có thể trở thành vết nhơ lớn nhất cả đời này cháu phải mang theo không?”

 

Hàn Chiến ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Chỉ cần là cô ấy thì dù là vết nhơ hay điểm sáng thì cháu thấy vẫn ổn cả”

 

Chỉ cần cô ấy thôi là được rồi.

 

“Chiến!”

 

“Nếu hôm nay Tổng thống đến tìm cháu để khuyên cháu từ bỏ tình cảm của mình thì chỉ bằng Tổng thống cứ cách chức cháu luôn cho xong”

 

Hàn Quốc Lợi nhìn Hàn Chiến: “Cháu… Cháu khiến chú và cha cháu thất vọng quá Rốt cuộc con bé đó có bùa mê thuốc lú gì mà lại khiến cháu nhớ đến tận mười năm vẫn không quên vậy?”

 

Hàn Chiến thản nhiên đáp: “Cô ấy chính là người có sức mạnh ghê gớm như thế đấy”

 

Một câu khiến Hàn Quốc Lợi không thể nói nên lời.

 

Hàn Quốc Lợi đi tới chậu lan ông ta chăm sóc cực kì tỉ mỉ, cầm lấy bình vòi sen tưới nước cho nó và im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Nếu cháu là cố chấp như thế thì chú cũng không thể thẳng tay cách chức cháu được, nhưng bây giờ cháu đang ở thành phố Hàn, cháu cứ lượn qua lượn lại trước mắt mấy ông già đó, bọn họ trông thấy cháu thì gửi thư mạch tội cháu là chuyện hết sức dễ hiểu thôi. Thế này đi, cháu ra biên giới phía tây ở lại vài ngày, đó là nơi thường xuyên có bạo động và cuộc sống cực kì khó khăn, có lẽ đám người đó thấy cháu cũng không được sống dễ dàng gì lại bỏ qua thì sao”