Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 889




“Đậu má… Đau quá!”

 

Thần Cửu bị một đá này của Nguyệt Như Ca, trực tiếp bay thẳng vào trong phòng sách.

 

Thần Cửu vừa mới đứng dậy, đã nhìn thấy hình ảnh rất khó coi trên sô pha trong phòng sách, nên bị dọa trực tiếp gào lên nói tục: “Đệch!”

 

Thần Cửu đưa tay che mắt mình, liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa, người đàn ông bị đè trên ghế sô pha lại nổi giận gầm lên: “Lăn trở về cho tôi!”

 

Giọng người đàn ông kia vô cùng tức giận, khàn khàn, trầm thấp, còn tràn ngập dục vọng.

 

Thần Cửu tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, do dự mấy giây.

 

Thẳng cho tới khi lại bị Hàn Chiến gầm lên lần nữa: “Tai bị điếc sao!”

 

Thần Cửu vội vàng chập choạng quay về phòng sách.

 

Nhưng suýt nữa trợn trắng mắt. Nhiếp Khinh Khinh lõa thể lại khó xử tới cùng cực.

 

Thần Cửu cúi đầu, không nhìn Nhiếp Khinh Khinh, ở bên kia Nhiếp Khinh Khinh kéo tấm chăn bao phủ lấy cơ thể mình, hai mắt đỏ lên che miệng lại chạy ra khỏi phòng sách.

 

Lúc chạy ra khỏi phòng sách thì đụng phải Nguyệt Như Ca đang đứng xem kịch vui bên ngoài, Nhiếp Khinh Khinh tức giận trợn trừng nhìn cô một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Nguyệt Như Ca, hiện tại cô rất hả hê chứ gì! Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bỏ rơi anh Hàn đâu! Cho dù tôi không lấy được Anh Hàn thì cô cũng đừng hòng!”

 

Đôi mắt ngậm ý hận, giống như tức tới mức không thể xé nát Nguyệt Như Ca ra.

 

Nguyệt Như Ca “hừ” nhẹ một tiếng, không để ý tới cô ta.

 

Trên ghế sô pha, Hàn Chiến miễn cưỡng chống cả người dậy, toàn thân một dòng nhiệt nóng muốn đốt anh tới bỏng.

 

Thần Cửu xem mạch cho Hàn Chiến, sau đó quanh co một vòng nói: “Cái này… Anh Hàn, hiện tại ngài cần tìm phụ nữ thì tốt hơn”

 

“Cậu không trị được sao?” Ánh mắt Hàn Chiến run lên.

 

Thần Cửu: “… Tất nhiên rồi, bởi vì tôi là đàn ông mà”

 

Trừ phi…. anh Hàn tới đường cùng.

 

Nhưng cho dù anh Hàn tới đường cùng nhưng anh ta cũng không thể nhat Nguyệt Như Ca quay người vừa muốn đi, liền bị Hàn Chiến gọi lại: “Đứng lại!”

 

Nguyệt Như Ca vòng hai tay lại, hỏi: “Anh Hàn có chỉ thị gì sao? Vừa rồi cô Nhiếp Khinh Khinh kia không thỏa mãn anh Hàn hay sao?”

 

“Tới đây” Hai mắt chứa đầy ý không được chen vào.

 

Hàn Chiến kêu cô một tiếng, Nguyệt Như Ca lại tựa vào khung cửa, đứng im.

 

Hàn Chiến không có kiên nhãn, huống chỉ cơ thể lại có một dòng nhiệt đốt càng ngày càng nóng.

 

“Đừng có để tôi nói tới lần thứ hai, em biết hậu quả rồi đó”

 

Ánh mắt kia rõ ràng muốn nói là nếu cô không đi qua, thì có lẽ anh sẽ băm cô ra ngay.

 

Cô nghĩ vẫn còn muốn ở bên anh thêm mấy chục ngày nữa, vậy thì cô không nên tự tìm khổ mà ăn, đành bất đắc dĩ đi qua.

 

Khế dựa lại gần, Hàn Chiến bất chợt đưa tay nắm kéo cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.

 

Thần Cửu: “..”

 

Hàn Chiến lạnh nhạt tàn nhẫn liếc Thần Cửu một cái: “Còn ở chỗ này làm gì? Muốn quan sát học tập hay sao?”

 

Thần Cửu: “… Khụ, anh Hàn, cô Nguyệt, các người từ từ mà làm, trúng loại thuốc này nên nhớ một điều là không nên túng dục quá độ, hại mình, hại mình đó.”

 

Hàn Chiến: “Lập tức biến ngay ra ngoài cho tôi”

 

“Vâng vâng vâng.”

 

Nguyệt Như C: Lúc Thần Cửu rời khỏi phòng sách còn không quên đóng cửa thay hai người họ.