“Cô đi ra ngoài.”
Hàn Chiến không muốn bị cô ta làm phiền thêm nữa, sau khi vung tay, Nhiếp Khinh Khinh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo Hàn Chiến thật chặt: “Anh Hàn, anh… anh… có muốn em không? Em… em nguyện ý giao phó bản thân mình cho anh Hàn”
Nhiếp Khinh Khinh đỏ mặt nói ra những lời này, tay cởi từng chiếc.
cúc áo sơ mi của Hàn Chiến.
“Buông ra” Hàn Chiến ra lệnh.
Nhiếp Khinh Khinh cố bắt lấy cơ hội tuyệt vời như vậy, làm sao có thể buông tha chứ, cả người anh bị cô quấn quanh, vừa hôn hít vừa ôm rồi sờ soạng.
Đối mặt với Hàn Chiến, cô không muốn phơi bày sự đoan trang và sự dè dặt thường ngày của một cô gái bình thường, cô chỉ muốn quyến rũ anh.
“Anh Hàn, yêu em, có được không… Em thật sự rất yêu anh…”
Vào lúc này, nỗi xấu hổ và đau đớn khổ khôn tả, Nhiếp Khinh Khinh khẽ khóc, cởi bỏ quần áo, quấn chặt lấy sống lưng Hàn Chiến và kiêng chân đưa đôi môi đỏ mọng muốn hôn…
Là do Hàn Chiến gần như đã chịu hết nổi.
Khi Nhiếp Khinh Khinh nhẹ nhàng quấn lấy anh, cánh tay Hàn Chiến lỡ vung tay hất một tấm ảnh xuống thảm.
Chính Tưởng Văn đã cho người đi theo dõi để chụp ảnh anh và Nguyệt Như Ca.
Hàn Chiến anh nhìn thấy người phụ nữ trong tấm ảnh ở khung cảnh rất hỗn loạn, dù ham muốn của anh rất mãnh liệt, nhưng một giọng nói đã kéo anh lại về sự bình tĩnh và tự chủ.
Hàn Chiến nhắm mắt lại, trong lòng nhớ tới lời nói hống hách của hồ ly nhỏ: “Nếu như Hàn Chiến anh đã từng được thưởng thức qua rất nhiều phụ nữ, thì sau này anh cũng chỉ có thể nhìn một mình em. Không được phép nhìn những người phụ nữ khác.”
Trái tim Hàn Chiến rung lên, anh điên cuồng nhìn hồ ly nhỏ, gắt gao đè hồ ly nhỏ vào lòng…
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Hàn Chiến cố gắng duy trì dấu vết cuối cùng của sự tỉnh táo, với điện thoại di động bắt máy.
Nhiếp Khinh Khinh năm lấy, cầm chắc điện thoại di động trong tay, chạy tới bệ cửa sổ, khóc lóc cầu xin: “Đừng bắt máy… Hàn Chiến, em xin anh đừng bắt máy…”
Nếu như Hàn Chiến bắt máy, Nhiếp Khinh Khinh liền biết kết quả của kế hoạch hôm nay là thất bại. Cô ấy sẽ hoàn toàn mất đi Hàn Chiến.
Không thể.
Cô không thể để mất Anh Hàn được.
Nhiếp Khinh Khinh nhẹ nhàng ném điện thoại ra ngoài cửa sổ. Hàn Chiến bước nhanh đến cửa thư phòng, nhưng lại bị Nhiếp Khinh Khinh nhẹ nhàng kéo lại.
Do tác dụng của thuốc, Hàn Chiến mất hết sức lực, bị cô quấn chặt một lúc mà vẫn không đẩy ra được.
Khi Nguyệt Như Ca trở về biệt thự Ngự Lâm, cô tình cờ gặp được Thần Cửu ở trong sân.
Thần Cửu hoảng sợ chạy vào biệt thự nhưng Nguyệt Như Ca đã kịp giữ anh lại: “Anh đi ăn trộm à? Anh làm gì mà chạy vội thế?”
Vẻ mặt Thần Cửu căng thẳng: “Anh Hàn đã gọi điện thoại cho tôi một tiếng trước, nhưng lúc đó tôi lại không nghe thấy gì cả”
Nguyệt Như Ca cười nhạo anh, vòng tay khoác vai anh: “Không ngờ anh lại sợ Hàn Chiến như vậy a”
“Anh Hàn có chuyện gì, mà tôi không tới kịp, thì tôi sẽ rất khổ sở”
Khi Nguyệt Như Ca và Thần Cửu bước tới thư phòng của Hàn Chiến, liền nghe thấy âm thanh kì lạ.
Nguyệt Như Ca: “..”
Thần Cửu đặt tai lên cửa, ghé sát vào nghe kỹ: “Nam nữ lẫn lộn là tình huống gì?”
Nguyệt Như Ca nhìn Thần Cửu đang áp sát lên cửa, cô ngẩng đầu lên, một chân đạp thẳng Thần Cửu vào thư phòng.