Khi Hàn Chiến không có ở nhà, đợi đến khi Diệp Tỉnh Nam lái chiếc Ferrari màu xanh của hắn tới đón Nguyệt Như Ca thì Nhiếp Khinh Khinh không nhịn được mà châm chọc: “Hừ, anh Hàn không có ở nhà liền đi quyến rũ mấy thẳng trai bao, đúng là lăng loàn lẳng lơ”
Nguyệt Như Ca hừ lạnh một tiếng, giêu cợt nói: “Tôi không giống.
như cô Nhiếp Khinh Khinh đây dốc hết lòng hết dạ ra mà đối đãi với anh Hàn đâu, tôi đối với Hàn Chiến từ đầu đã không có tình cảm gì.”
Nói xong liền tiêu sái cùng Diệp Tinh Nam rời khỏi biệt thự Ngự Lâm để lại Nhiếp Khinh Khinh tức tới xanh cả mặt ở đó. Dựa vào đâu mà người phụ nữ tính khí thất thường đó lại được Anh Hàn thích đến như vậy?
Trong phòng họp, một bầu không khí lạnh lẽo đang bao trùm tại cuộc họp hội nghị cấp cao, khí áp thấp đến mức không ai dám thở mạnh. Lão tướng quân Tưởng Văn ném ra một xấp ảnh, vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh: “Thủ lĩnh Hàn, mau nhìn xem việc tốt mà cậu làm đi! Ôm ôm hôn hôn công khai ngoài đường cùng một người phụ nữ thì cũng thôi đi, nhưng mà người phụ nữ này lại là gián điệp của tổ chức Minh, thủ lĩnh Hàn đây là muốn phản quốc sao?”
Hàn Chiến giơ tay nhặt những tấm ảnh trên bàn họp lên, nụ cười trên mặt đầy sự lạnh lùng, mỉa mai nói: “Không ngờ rằng lão tướng quân Tưởng này lại có thời gian rảnh phái người theo dõi cuộc sống cá nhân của tôi.
“Hừ, nếu như cậu không làm những việc này tôi tất nhiên sẽ không biết”
Hàn Chiến nhìn một nam một nữ trong tấm hình, không phải ai khác chính là anh ta và Nguyệt Như Ca tối qua ở trên đường cái ôm hôn. Mặc dù tấm ảnh được chụp không rõ ràng, có chút mờ nhưng bằng chứng là có thật.
“Tội danh phản quốc này đặt trên đầu Hàn Chiến tôi có phù hợp hay không?” Hàn Chiến nắm chặt bức ảnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lão.
Tưởng Văn nói: “Nhưng thủ lĩnh Hàn cùng với nữ công của tổ chức Minh qua lại là sự thật, bọn ta không tra hỏi thủ lĩnh Hàn bây giờ là vì sự tôn trọng và kính nể tố chức Ám mà thôi.”
Hàn Chiến nghe xong những lời hoang đường này, không khỏi cười lạnh: “Thì ra lão tướng quân Tưởng Văn đây vẫn còn sự tôn trọng và kính nể đối với tổ chức Ám”“
Tưởng Văn cắn chặt răng trừng mắt nhìn Hàn Chiến: “Hàn Chiến, cậu tuổi còn trẻ, ăn nói chú ý một chút! Mười năm trước việc cậu vì một nữ đặc công ở tổ chức Minh mà tự ý đem đầu mối giao thông quan trọng là Đông Cực Nhạc cho nước Z, bọn tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, nữ đặc công này ta cũng đã phái người đi điều tra rồi, chính là người phụ nữ mười năm trước! Bây giờ thì sao? Thủ lĩnh Hàn đây là muốn bị nữ đặc công này xúi giục sao?”
“Cô ấy bây giờ không còn là người của tổ chức Minh nữa rồi”
“Loại khổ nhục bị tổ chức Minh xóa tên này chỉ là lừa trẻ ba tuổi mà thôi, việc này thủ lĩnh Hàn cũng tin sao? Ta thấy hoặc là thủ lĩnh Hàn đang bị ma nữ mê hoặc, hoặc là đang có một kế hoạch khác rồi!”
Vấn đề này Hàn Chiến thật sự đuối lý. Tưởng Văn là cha vợ của Dung Bái, nhà họ Tưởng lại từng là gia tộc có công lớn trong việc dựng nước, lại thêm việc Tưởng Văn lúc còn trẻ chiến công hiển hách, vậy nên trong các đại thần rất có uy tín. Huống hồ, việc này của Hàn Chiến vốn là rất dễ bị người khác lên án, có Tưởng Văn dẫn đầu, các đại thần khác cũng bắt đầu tấn công.
Hàn Chiến nắm chặt tấm ảnh, đôi mắt sắt lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Văn: “Lão tướng quân Tưởng Văn đây là thật sự đang sợ tôi cấu kết với kẻ thù hay thật ra là vì đứa con rể là tổng thống tiền nhiệm mà báo thù?”
Tưởng Văn bị người khác đánh vào điểm yếu, sắc mặt đỏ bừng, đột ngột đứng lên chỉ vào Hàn Chiến: “Cậu! Cậu đừng có mà nói bậy!”
Hàn Chiến ung dung đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi thấy rằng hôm nay chúng ta đang thảo luận về công việc của chính phủ, mà là mọi người đang trăm phương ngàn kế chen chân vào cuộc sống cá nhân của tôi thôi! Nếu đã không bàn về công việc của chính phủ, vậy thứ cho Hàn Chiến tôi không tiếp tục nghe nữa!”
Hàn Chiến bỏ lại một đám quan chức bước đi tới cửa, dường như nhớ ra được chuyện gì, quay người lắc tấm ảnh trong tay nói với Tưởng Văn: “Lão tướng quân Tưởng Văn, những tấm ảnh này tôi sẽ không trả lại cho ông, nhưng nếu lần sau ông còn cho người theo dõi chụp lén thì tôi không chắc ông sẽ nhìn thấy được những tấm ảnh đó hay không đâu”
Lúc Hàn Chiến quay lại biệt thự Ngự Lâm, anh đã kiệt sức rồi.
Những lão già đó từ lâu đã không hài lòng với các chính sách của anh, trong lòng họ đã tích tụ nhiều oán hận với anh, từ lâu họ đã luôn muốn tìm cách để trấn áp anh, thậm chí loại bỏ anh khỏi vị trí đứng đầu tổ chức Ám.
Thật phiền phức.
“Anh Hàn, anh đã về Nhiếp Khinh Khinh thấy Hàn Chiến, vội cười nói: “Anh Hàn, buổi trưa nay anh muốn ăn gì, em đã nói với dì Hà rồi, buổi trưa hôm nay em sẽ tự nấu”
Hàn Chiến đưa tay kéo cà vạt trên cổ, có chút cáu kỉnh, hơi nhíu mày rồi buông một câu có lệ: “Sao cũng được”
Nhiếp Khinh Khinh thấy tâm trạng anh không tốt liền nở nụ cười ngọt ngào nói: “Anh Hàn, anh tùy tiện như vậy là không được”