Lúc này trong đêm đông lạnh lẽo của Hàn Thành, khi nói chuyện đều có thể thở ra khói trắng, vừa nãy giấy dụa nên chiếc áo gió màu đen của Hàn Chiến mà Như Ca khoác trên người đã rơi xuống đất từ lâu.
Hàn Chiến cúi người nhặt chiếc áo lên rồi phủi bụi và khoác lại cho cô ta.
Nguyệt Như Ca: “..”
Đây là vừa đấm vừa xoa phải không?
Sao người đàn ông này thật khó chiều chuộng như vậy chứ?
Nguyệt Như Ca càng nghĩ càng tức vừa đi về phía trước vừa hẳn học nói: “Sau này không được phép đối xử với bạn của tôi như vậy nữa”
“Nếu như tôi không phải nể cậu ta là bạn bè của em thì bây giờ cậu ta đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo rồi đấy”
Nguyệt Như Ca ngước mắt lên trừng anh ta: “Tiểu Nam chỉ là một đứa trẻ thôi”
Hàn Chiến siết chặt cánh tay cô ta và đẩy đến bên cạnh xe: “Tiểu Nam? Gọi thân mật như vậy cơ à?”
“Nguyệt Như Ca em lấy thẻ và tiêu tiền của tôi cùng với tên trai bao.
đó, nếu như tối nay tôi không đến tìm em thì liệu em còn dùng thẻ của tôi đi thuê phòng khách sạn với tên trai bao đó phải không?”
Nguyệt Như Ca nhướng mày và nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh ngấn nước rồi cố ý nói: “Tôi cũng định làm vậy”
Lồng ngực của Hàn Chiến ép sát lại đôi môi mỏng sắp chạm vào.
môi cô ta thì Nguyệt Như Ca chống lại ngực của anh ta và liếc nhìn xung quanh rồi mím môi nói: “Dù sao anh Hàn cũng là người nổi tiếng nên hôn nhau thân mật ở giữa đường như vậy cũng không tốt lắm đâu?”
Ở đây là bên ngoài đó, anh ta không cần mặt mũi nhưng cô cần.
Sắc mặt của Hàn Chiến ngày càng tối sâm và đen hơn, anh ta mở cửa xe rồi hơi thô lỗ nhét cô vào.
Nguyệt Như Ca hất cổ tay bị làm đau của mình rồi lên tiếng trách cứ: “Anh không biết dịu dàng một chút à?”
“Tên trai bao kia dịu dàng à”
“Tiểu Nam là đồ đệ của tôi”
Hàn Chiến ghen đến mức bực bội trong lòng: “Nếu như em không muốn tên trai bao đó tuổi xuân mất sớm thì đừng có nhắc đến cậu ta nữa”
“Là anh nhắc tới trước cơ mà”
Hàn Chiến cần răng rồi đạp chân ga hết cỡ, chiếc xe phóng nhanh trên con đường vắng lặng giữa đêm khuya như một chú báo săn mồi.
Trên đường trở về biệt thự Ngự Lâm, sau một hồi lái xe Hàn Chiến đã trở lại bình tĩnh, sau đó liếc nhìn người phụ nữ đang nhàm chán ngồi trên ghế phụ rồi cất tiếng hỏi: “Khi nào thì em định trả lại số tiền mà em đã nợ tôi vậy?”
Nguyệt Như Ca nghe thấy vậy khẽ nhướng mày rồi trở mặt không nhận: “Khi nào thì tôi nợ tiền anh vậy?”
“Hôm nay ở sòng bạc em thua nhiều tiền của tôi như vậy, sao nào, em định quyt nợ đấy hả?”
Hàn Chiến lên tiếng vô cùng thản nhiên và không hề mang theo tình cảm cá nhân nào, vẻ mặt nghiêm nghị dường như thật sự bắt Như Ca phải trả tiền.
Nguyệt Như Ca nghĩ đến chuyện hôm nay đã thua mất gần một tỷ ở sòng bạc, một tỷ cũng không phải không trả nổi, chỉ là cô ta sẽ thật sự đau lòng cho số tiền tích lũy được của mình.
“Lại không phải là tôi thua, nếu anh muốn tìm người trả tiền thì tìm Tiểu Nam ý”
Tên nhóc Diệp Tinh Nam kia năng lực khác thì không có nhưng kỹ năng chạy trốn lại hạng nhất, cậu ta có thể trốn kỹ ở khắp nơi trên thế giới, người của Hàn Chiến chưa chắc có thể tìm được cậu ta.
Hàn Chiến bình tĩnh nói: “Được, vậy tôi sẽ cử người trói cậu ta lại nếu như cậu ta không trả nổi thì tôi sẽ cho người băm cậu ta thành từng miếng rồi vứt xuống sông Hàn nuôi cá”