Chương 870:
Nguyệt Như Ca vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng sách.
Hàn Chiến nhìn bóng lưng của cô ta thì khẽ mỉm cười, rồi khom lưng nhặt những ám khí vừa bắn ra khi nãy trên mặt đất, anh ta vốn định rời đi nhưng trêu chọc cô ta một chút như vậy lại cảm thấy cũng khá thú vị.
Cái cảm giác cô ta ngồi trên đùi anh ta một cách ngoan ngoãn như thế thật sự rất tốt, giống với cảm giác của mười năm trước.
Nguyệt Như Ca rảnh rỗi nên cười đùa với chú chó bự tên Ha Ha kia khá vui vẻ.
Cho nên ăn tối xong cô ta lại dẫn Ha Ha đi dạo một vòng.
Đến lúc trở về thì nhìn thấy Hàn Chiến đã đang ngồi trên giường của mình từ bao giờ.
“Thủ lĩnh… Anh Hàn à, anh đang chờ tôi đó sao?”
Hàn Chiến nhìn cô ta đáp: “Đó là đương nhiên, tôi đang ngồi trong phòng em thì tất nhiên là đang đợi em rồi.”
Nguyệt Như Ca siết chặt nắm tay, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi vẫn chưa đi tắm nữa!”
“Không sao, tôi đợi em”
Hàn Chiến nhấc đôi chân dài lên rồi cơ thể cao lớn của người đàn ông lập tức ngã xuống giường của cô ta, không hề có ý rời đi.
Nguyệt Như Ca nói tiếp: “…Anh Hàn, anh không ngủ ở phòng anh à?”
“Bị Khinh Khinh chiếm mất rồi”
Nguyệt Như Ca khẽ hừ một tiếng, cô ta thầm nghĩ quan hệ giữa anh ta và Khinh Khinh cũng có phải là loại trong sáng gì đâu, có cần phải tách ra để ngủ như vậy không?
“Nhưng ngôi biệt thự này vẫn còn nhiều phòng cho khách lắm mà”
Hàn Chiến gối hai tay đẳng sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi đáp: “Căn phòng này là phòng ngủ phụ, ngoài phòng ngủ chính ra thì tôi hay ngủ ở đây nhất, cho nên đã quen rồi”
“Vậy để tôi đi sang phòng khác” Nguyệt Như Ca giả vờ như đang nhường cho anh ta.
Nhưng Hàn Chiến sao có thể cho phép cô ta chạy trốn chứ, anh ta lên tiếng: “Đừng chống đối vô ích nữa”
Nguyệt Như Ca: ‘…Vậy tôi đi tắm trước.”
Cô ta vừa đi dạo một vòng ở bên ngoài, với cả còn chạy theo Ha Ha nữa nên cơ thể đã ra rất nhiều mồ hôi, bây giờ được ngâm mình trong bồn tắm thì cảm thấy thật sự rất thoải mái. Hơn nữa trong bồn cũng được bỏ thêm tỉnh dầu oải hương và để nhang đèn giúp an thần ở bên cạnh nữa nên mới ngâm được một chút, cô ta đã dựa người vào thành bồn mà ngủ mất.
Hai giờ sau…
Hàn Chiến đi thẳng vào phòng tắm, ôm lấy người con gái đang ngủ gật trong bồn rồi bế cô ta ra ngoài.
Nguyệt Như Ca bừng tỉnh, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ: “Sao anh không gõ cửa mà đã đi vào rồi?”
Hàn Chiến thản nhiên nói dối không chớp mắt: “Tôi có gõ nhưng em không nghe thấy”
Sau khi được ôm lên trên giường, Nguyệt Như Ca vươn tay với lấy cái chăn rồi trùm lên người, cô ta chỉ một ngón tay rồi nói: “Anh lấy giúp tôi một chiếc váy ngủ”
Hàn Chiếu đáp: “Không cần mặc nữa, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra”
Người con gái ngồi trên giường ôm chặt lấy tấm chăn, đôi mắt đen láy vô cùng giảo hoạt như hồ ly nhìn chăm chằm vào anh ta, dáng vẻ vừa như đang đề phòng lại có chút buồn bực, nhưng cũng xen lẫn một chút đáng yêu.
Hàn Chiếu bước đến gần, kề sát vào khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đang ửng đỏ của cô ta, trong đôi mắt thoáng chút cưng chiều, anh ta cười khẽ rồi nói: “Sợ à? Con hồ ly nhỏ mà cũng biết sợ ư2”
Nguyệt Như Ca hừ một tiếng, cô ta lườm anh ta với vẻ trẻ con đáp: “Ai là hồ ly nhỏ? Tôi… hôm nay cơ thể của tôi không được khỏe, anh Hàn cũng không đến mức phải ép buộc con gái nhà lành đấy chứ?”
Khi nghe thấy bốn chữ con gái nhà lành, Hàn Chiến vô thức bật cười: “Em mà là con gái nhà lành à? Sao tôi lại không biết thế?”
Quen biết cô ta mười năm, dáng vẻ của cô ta không hề dính dáng một chút nào đến hai từ nhà lành, cho dù là phụ nữ… thì người phụ nữ nào lại trẻ đẹp như thế?
Hàn Chiến chậm rãi kéo lấy tấm chăn đang bọc người cô ta lại.