Chương 864:
Thính lực của Nguyệt Như Ca rất nhạy bén, cô ta cảm nhận được có hai tiếng bước chân có trọng lực và nhịp điệu không giống nhau đang đi lên lầu. Tiếng bước chân đầu tiên là của Hàn Chiến, còn tiếng bước chân còn lại rất nhẹ, chắc chắn không phải tiếng bước chân của ông K.
Đã muộn như vậy mà Hàn Chiến còn dẫn người về đây bàn công việc sao?
Ngay sau đó Nguyệt Như Ca nghe thấy tiếng của Hàn Chiến: “Dì Hà, phiền dì dọn cho cô Khinh Khinh một căn phòng để nghỉ ngơi.”
“Dạ vâng thưa cậu”
Tuy việc cô ta và Hàn Chiến ở bên nhau là giao dịch tình nguyện trong một trăm ngày, thế nhưng nếu như Hàn Chiến dám lăng nhăng động vào những người phụ nữ khác thì Nguyệt Như Ca vẫn vô cùng ghê tởm. Dù hai người bọn họ có yêu nhau hay không nhưng Nguyệt Như Ca vẫn sẽ không chấp nhận Hàn Chiến ở bên ngoài ngoại tình. Nguyệt Như Ca định đứng dậy bước ra ngoài chất vấn Hàn Chiến thì thấy anh ta đã mở lời trước với dì Hà: “Dì Hà, dì vào gọi Như Ca dậy đi.”
Dì Hà thắc mắc hỏi: “Bây giờ… dù sao cũng đã quá nửa đêm rồi, cậu còn muốn gọi cô ấy dậy để làm gì nữa?”
“Để cho Như Ca chuyển ra khỏi phòng của tôi.”
Dì Hà suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đôi trẻ lại cãi nhau rồi sao? Bà chưa kịp gõ cửa phòng đã thấy Nguyệt Như Ca hai chân trần đi ra ngoài.
Cửa vừa mở, cả ba người ở bên ngoài đều sửng sốt. Dì Hà lo lắng hỏi: “Cô Như Ca, có phải cô bị ồn nên mới tỉnh dậy không?”
Nguyệt Như Ca mặc một bộ đồ ngủ bằng satin màu tím. Bộ đồ ngủ được khoác lên người cô ta trông vừa khí phái vừa tinh xảo, không hề già dặn lỗi thời, càng làm tôn lên làn da trắng ngần của Nguyệt Như Ca.
Hai cúc áo mở hờ còn làm lộ ra xương quai xanh thẳng tắp xinh đẹp và cần cổ trắng ngần, trông vô cùng chói mắt.
Sau này đứa con của cậu Hàn và cô Nguyệt chắc chắn sẽ rất xinh đẹp
Đôi mắt của Diệp Như Ca chẳng thèm liếc nhìn cô gái đang đứng phía sau Hàn Chiến lấy một cái, ánh mắt cô trực tiếp nhìn thẳng vào.
gương mặt của Hàn Chiến: “Không cần anh mất công đuổi, tôi cũng không muốn ở trong phòng của anh nữa. Chẳng qua, không biết là trí nhớ của tôi kém hay là thủ lĩnh Hàn mau quên. Ngày đầu tiên tôi tới đây, người nào đó còn dùng cái giọng ra lệnh nói với tôi rằng tôi phải ngủ trong phòng của anh ta. Nhưng mà mới chỉ sau một ngày đã đuổi tôi ra ngoài rồi. Thủ lĩnh Hàn, anh thật sự rất vô tình đó”
Cô ta nói lời này không biết là vô tình hay cố ý để cho cô gái kia nghe thấy.
Ngụ ý trong lời nói này là cô đã bị Hàn Chiến đuổi ra khỏi căn phòng này rồi. Sợ rằng dù có người phụ nữ nào khác bước vào căn phòng này, leo lên giường của Hàn Chiến thì sớm muộn cũng sẽ bị đuổi ra như cô ta mà thôi.
Mà giọng điệu bất cần đời cùng với cái vẻ mặt không để ý kia của Nguyệt Như Ca như đang cố tình nói với cô gái trẻ kia rằng Nguyệt Như Ca chỉ đang chơi bời phóng túng chứ không hề thật lòng. Còn cô gái trẻ kia lại thực sự nghiêm túc, thật là đáng tiếc.
Nguyệt Như Ca đang để chân trần nhưng nhìn cô ta không có chút bối rối nào: “Dì Hài Vậy bây giờ tôi sẽ ngủ ở đâu?”
Cô ta trực tiếp đi đến bên cạnh Hàn Chiến, bị Hàn Chiến giữ chặt cánh tay.
Nguyệt Như Ca ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Anh kéo tôi làm gì, không sợ niềm vui mới của anh nhìn thấy sao?”
Hàn Chiến nhìn đôi chân trần trắng muốt kia của cô ta thì ánh mắt hơi thay đổi, lông mày cũng nhíu lại: “Tại sao lại không đi giày?”