Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 856




Chương 856:

 

“Tôi có người mình yêu rồi, tôi không thể đi với anh”

 

Đối đáp không thể trôi chảy hơn được nữa.

 

Hàn Chiến vốn cho rằng, cô sẽ nói ra bất kỳ một câu trả lời nào đó, cũng từng nghĩ cô sẽ cự tuyệt, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, lý do cô cự tuyệt lại là như vậy.

 

Đã có người mình yêu?

 

Hàn Chiến hít sâu một hơi, “Người em yêu là ai?”

 

Ánh mắt Nguyệt Như Ca chiếu thẳng vào anh: “Anh đã từng giao đấu với anh ấy, có lẽ anh sẽ có ấn tượng”

 

“Tôi không có hứng thú đối với những điều này, tôi chỉ muốn biết, hắn là ai?”

 

“Sói Trắng”

 

Bầu không khí trầm mặc mất mấy giây.

 

Bốn mắt nhìn nhau, một như thản nhiên, một như vô định.

 

Trái cổ của Hàn Chiến trượt lên trượt xuống yết hầu, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô, thẫn thờ buông ra, khóe mắt đỏ vẫn, “Hắn có biết em đã ngủ với tôi không?”

 

“Không biết, chỉ cần anh không nói, tôi không nói, anh ấy sẽ không biết. Huống chỉ, tôi ngủ với anh, cũng chỉ là vì nhiệm vụ, anh ấy sẽ hiểu”

 

Quả đấm của Hàn Chiến, siết chặt đến phát ra tiếng kèn kẹt.

 

Hay chưa, đúng là quá hay mà.

 

Hàn Chiến, bị một người đàn bà đá sau khi lên giường, hay quá còn gì!

 

Lão K lái xe phía trước, không ngừng thở hắt ra, sát khí đập vào mặt tỏa ra trên người anh Hàn, cho dù một trước một sau, hắn cũng đánh hơi được!

 

Dưới tình huống này mà Nhuyễn Nhuyễn vẫn sống khỏe mạnh, quả là một chuyện vô tiền khoáng hậu!

 

Đầu mày Hàn Chiến xoắn vặn, lạnh lùng quát lão K: “Lão K, dừng xe!’ Lão K: “..”

 

Ngoan ngoãn dừng xe lại.

 

Xe, dừng lại.

 

Hàn Chiến mắt nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “Lần này, tôi tha cho cô, nhưng lần sau, tốt nhất cô đừng để rơi vào tay tôi, tôi đã từng nói, người phản bội tôi, tôi sẽ hung hăng trả thù”

 

Thanh âm kia, vừa trầm, lại lạnh, như băng giá ngàn năm.

 

“Cám ơn anh Hàn đã tha cho tôi. Lần sau, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Anh Hàn, hẹn gặp lại.”

 

Nguyệt Như Ca mở cửa xe, định bước xuống bỏ đi, Hàn Chiến chợt giữ cánh tay cô lại, nhét một cây súng lục vào trong tay cô.

 

Nguyệt Như Ca hơi ngẩn ra, nếu đã quyết định đường ai nấy đi, nếu nói sẽ hung hăng trả thù, tại sao còn đưa súng cho cô?

 

Một giây kế tiếp, Hàn Chiến mặt không cảm xúc: “Tôi không có thói quen nợ người khác cái gì. Đây là của cô, trả cho cô.”

 

Nguyệt Như Ca nắm cây súng kia trong tay, gật đầu, thanh âm hơi chát, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhạt, “Đây là cây súng thứ hai anh Hàn cho tôi, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận”

 

Đẩy cửa xe ra, bước xuống, đóng cửa, sải bước rời đi không quay đầu lại, động tác lưu loát, không chút do dự hay ngập ngừng.

 

Hàn Chiến ngồi trong xe, nhìn bóng lưng cô rời đi trong kính chiếu hậu, giơ tay lên day day huyệt thái dương.

 

Ông K cố ý oán trách: “Anh Hàn, anh đã chia tay với cô Nhuyễn Nhuyễn rồi, còn nhét cho người ta một khẩu súng, vũ khí trên xe của chúng ta không nhiều, anh lại…”

 

“Câm miệng”

 

Ông K bĩu môi: “Anh Hàn, thực ra anh sợ cô Nhuyễn Nhuyễn gặp.

 

phải nguy hiểm trên đường về phải không?”

Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Group FaceBook