Chương 852:
Nguyệt Như Ca ngẩn ra, cánh tay đang buông thõng xuống chân vô thức siết chặt, không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào, lắc đầu một cái, “Tôi không biết “Như Ca, chuyện này cô đã hoàn thành rất tốt, đây là nhiệm vụ lớn mà cô thực hiện một mình sau khi trưởng thành, tôi là sư phụ của các người, cũng coi như một nửa người cha c, Như Ca, con trưởng thành rất nhanh, thầy rất tự hào về con”
Nguyệt Như Ca mím chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt long lanh thẳng tắp nhìn vào Châu Thắng, “Sư phụ nếu đã là một nửa người cha của chúng tôi, vậy cớ sao sư phụ còn muốn bắt tôi đi làm mồi dụ?”
Trong giọng nói, từng chữ từng câu đều đầy vẻ chất vấn.
Mà ánh mắt cô, lại là phản nghịch ác liệt.
Châu Thắng cũng nhìn thẳng vào con ngươi cô, tay xách bình trà khựng lại, hồi lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, nước trong bình trà nghiêng đổ vào ly trà, hơi nóng cuồn cuộn buốc lên.
“Như Ca, con đang chất vấn thầy sao? Con cảm thấy thầy phái con đi làm chuyện này đối với con là không công bằng ư?”
Nguyệt Như Ca cắn môi dưới một cái, ánh mắt quật cường, “Như Ca không dám”
“Chờ đến khi tôi và Băng Nhãn giao dịch xong, sau khi qua chuyện này, địa bàn Tê Sơn trước đây cô vẫn thèm muốn, toàn bộ đều cho cô, coi như tiền thù lao nhiệm vụ lần này của cô.
Đêm khuya, Nguyệt Như Ca lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát khoác áo khoác, bò dậy bước ra ngoài căn cứ bí mật.
Tối nay trăng rất sáng rất tròn, đầy trời tinh tú, sáng trong không một gợn mây.
Chẳng qua là, cô không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này.
Giang Thanh Việt cầm hai chai bia đi tới, ngồi bên cạnh Nguyệt Như Ca, đưa một chai cho cô, cười nhạt nói: “Lúc này còn có tâm trạng ngắm trăng, xem ra cũng không tệ cho lắm”
Nguyệt Như Ca giật nắp lon, bia rào, sủi bọt lên miệng lon, cô ngửa đầu uống một hớp, nói: “Hôm nay tôi chống đối Thủ lĩnh”
“Có nghe nói.”
“Có phải tôi rất ngang ngược không nói lý lẽ hay không?”
Giang Thanh Việt buồn cười nhìn cô một cái, “Ở trong mắt tôi, cho tới bây giờ cô đều không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, cô ngang bướng mới là trạng thái bình thường.”
Nguyệt Như Ca bĩu đôi môi đỏ mọng, nghiêng đôi mắt xinh đẹp nhìn Giang Thanh Việt, cố ý hỏi: “Cho nên anh thích đứa trẻ ngoan ngoãn.
sao?”
Giang Thanh Việt nhớ lại cách đây không lâu gặp được cô gái yếu ớt mềm mại kia, đôi môi mỏng khẽ nhếch, ngón tay thon dài bật nắp lon bia, trầm ngâm nói: “Cô nói như vậy, có vẻ đúng là vậy thật. Tôi thích người hiền lành thông minh”
Nguyệt Như Ca khinh bỉ cắt ngang lời anh, “Ý anh muốn nói, tôi không thông minh, cũng chẳng hiền lành? Tôi rất ác độc à?”
Giang Thanh Việt nói đùa: “Thật đúng là vậy đấy, dáng vẻ mười tám tuổi của cô, ghê gớm hơn con gái mười tám tuổi bình thường nhiều”
Nguyệt Như Ca dùng bả vai huých anh một chút, “Đồ độc mồm, còn nói cái gì coi tôi như em gái ruột, có thằng anh ruột nào lại đi nói em gái mình ác độc hả?”
Giang Thanh Việt nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, “Như Ca, nếu như cô thật sự thích Băng Nhẫn, tôi có thể giúp cô rời khỏi tổ chức Minh”