Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 848




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 848:

 

Đêm đó, bọn họ vuốt ve lẫn nhau, cảm nhận cơ thể lẫn nhau, là cái đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô từng trải qua.

 

Cảm giác thỏa mãn và vui vẻ đó, khi còn bé cô từng được trải nghiệm mộ đó là ma sơ ở viện mồ côi, sau khi phát hiện cô bị đói hai ba ngày, cầm hai cái bánh bao đưa cho cô.

 

Khoảnh khắc ấy, cô tham lam sự ấm áp ấy, rất nóng, như là muốn hòa tan bản thân mình vào đó.

 

Cảm giác này, vào đêm hôm đó, Hàn Chiến đã mang đến cho cô.

 

Rạng sáng, chiếc giường lớn hơi lún xuống một chút.

 

Sau lưng là một vòm ngực rắn chắc ấm áp, dính sát vào lưng cô, sau đó, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy cô, hoàn toàn khảm cô vào trong ngực.

 

Hàn Chiến sau lưng, nghe thấy người đàn bà trong ngực thút thít, hơi cau mày, nhẹ nhàng gọi cô: “Nhuyễn Nhuyễn?”

 

Nhưng mà người trong ngực, không có phản ứng.

 

Hàn Chiến nhẹ nhàng xoay thân thể cô lại đối mặt với anh, Hàn Chiến mới phát hiện, cô ngủ, dường như là đang năm mơ, khóe mắt, thấm ướt nước mắt.

 

Đang khóc.

 

Cô ở bên cạnh anh bao lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, còn khóc thương tâm như vậy.

 

Vì sao mà khóc?

 

 

Với tính cách của cô, sẽ không nói xin lỗi trong giấc mơ, vì vậy cô để dao xuống, một tay chống cằm, nhìn Hàn Chiến, nói: “Tôi nằm mơ, nhưng không phải ác mộng gì. Tôi nằm mơ thấy tôi khôi phục trí nhớ, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, tôi bắt buộc phải rời xa anh Hàn. Bởi vì không buông bỏ được anh Hàn, cho nên tôi khóc”

 

Hàn Chiến nhàn nhạt cười một tiếng, không biết là tin hay là căn bản không hề tin, “Nhớ rõ vậy sao ?”

 

“Ừ”

 

Thật ra thì cô chẳng qua chỉ bịa chuyện, tối hôm qua cô nằm mơ thấy gì, đã quên sạch rồi.

 

Hàn Chiến hơi trầm ngâm, “Nhưng tôi sẽ không để cho em có cơ hội như vậy, dù em khôi phục nhớ, cũng chỉ có thể là người của tôi.”

 

Bây giờ cô ngược lại rất muốn cô thật sự mất trí nhớ, nhưng cô là giả vờ mất trí nhớ, chờ đến khi kế hoạch của tổ chức Minh bắt đầu, có lẽ cô sẽ phải rời đi.

 

Lúc Nguyệt Như Ca đi ngang qua phòng làm việc, nghe thấy tiếng chỉ trích của Hàn Chiến.

 

Chân mày cô khẽ nhíu lại, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?

 

Cả ngày, Hàn Chiến đều không bước ra khỏi cửa phòng làm việc.

 

Đến buổi tối, Nguyệt Như Ca mới vừa từ phòng tắm đi ra, Hàn Chiến ngồi ở mép giường, liền kéo lại cổ tay mơn mởn mịn màng của cô gái.

 

“Ngày mai tôi phải bay đến nước A một chuyến, có vài việc cần xử lý một chút”

 

Nguyệt Như Ca không ngờ lại nhanh như vậy, Hàn Chiến lại phải đi công tác, “Vậy anh Hàn khi nào trở về?”

 

“Nhanh thì một tuân, chậm thì nửa tháng, nhưng lần này, tôi ngược lại có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào”