Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 825




Chương 825:

 

Trong lúc nhất thời, vậy mà khối sắt nung đỏ vẫn cầm ở đó không dám tiến lên trước bước nào.

 

Thư ký Nam thấy cai ngục không ra tay, thì gầm lên một tiếng: “Còn chưa chịu ra tay, là muốn tôi in lên người các người hả?”

 

Cai ngục có hơi chần chừ đi tới, thư ký Nam thấy vậy thì lấy bàn ủi kia trực tiếp dùng sức mạnh mẽ ấn lên ngực Nguyệt Như Ca.

 

Trong không khí, một luồng mùi khét lan tràn.

 

“Á..”

 

Nguyệt Như Ca đau đớn tới mức ngất đi.

 

Cai ngục đi tới phía trước, cẩn thận liếc Nguyệt Như Ca một cái: “Thư ký, cô ấy ngất rồi”

 

“Còn cần tôi dạy các người làm gì à? Dùng nước lạnh dội cho cô ta tỉnh! Tiếp tục tra xét!”

 

Thư ký Nam hừ lạnh một tiếng, ném bàn ủi vào trong lò lửa, quay người đi thẳng ra bên ngoài nhà tù.

 

Tí tách, tí tách.

 

Ban đêm, trong nhà tù ẩm ướt, vô cùng yên tĩnh có từng trận tiếng nước vang lên.

 

Nguyệt Như Ca bị dội nước lạnh tới tỉnh lại, lại bị cai ngục quất roi một hồi, nhưng vết thương trên người cô nhiều lắm, nhiều tới mức phạt roi đã không còn khiến cô đau nhức nữa.

 

Tri giác của cô đã chết lặng.

 

Cai ngục chịu không nổi mà bỏ đi ngủ.

 

Nguyệt Như Ca bị treo ở đây, sau khi ngất đi thì lại tỉnh một mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu, lúc cô ngất đi, phảng phất như chìm vào một giấc ngủ dài, toàn thân rất đau đớn, đau tới mức nội tâm cô theo bản năng mà gọi Hàn Chiến tới cứu mình.

 

Thật ra, Hàn Chiến có thể tới cứu cô hay không, cô cũng không chắc nữa.

 

Nhiều nhất thì Hàn Chiến khi vui mới nhặt cô về coi như con vật cưng mà nuôi thôi, cô đối với Hàn Chiến cũng chỉ có lợi dụng và lợi dụng, nếu Hàn Chiến tới cứu cô, tránh không khỏi sẽ trở mặt với tổng thống, Hàn Chiến sẽ vì một người không quan trọng như cô mà từ bỏ quyền lợi sao?

 

Trong lòng Nguyệt Như Ca vô cùng rõ ràng.

 

Chỉ là hiện tại cô mới biết được, lời nhắn nhiệm vụ của tổ chức Minh, quả nhiên không có cái nào thuận lợi hoàn thành, mỗi nhiệm vụ đều phải dùng mạng nhỏ của mình mà đánh cuộc.

 

Hiện tại, đừng nói cô không thể quay về nước Z về tổ chức Minh, ngay cả có thể sống để ra khỏi chỗ này không còn phải xem đã.

 

Càng buồn cười hơn chính là, hiện tại trong đầu cô không phải nghĩ làm sao thoát thân, dù sao suy nghĩ hay không cũng rõ ràng bây giờ cô căn bản là không trốn thoát khỏi nhà tù này, chỉ là, hiện tại trong đầu cô đang nghĩ tới nếu như cô chết ở chỗ này, cô chỉ mười tám tuổi, ngay cả một lần yêu đương oanh liệt cũng chưa có, cuộc sống sau này trong trí nhớ cũng chỉ có Hàn Chiến.

 

Hiện tại cô vẫn nhớ Giang Thanh Việt nói, cô còn chưa được ngủ đủ, Hàn Chiến còn chưa mắc câu mà yêu cô, còn có, cô còn muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó đặt mua một ngôi nhà thuộc về chính mình, cũng chưa mua, cô còn muốn có một ngọn núi phụ nữ, chết ngay bây giờ hình như có hơi đáng tiếc.

 

Hàn Chiến sẽ đến, anh ta đã nói rồi, anh ta đã động lòng với cô.

 

Đêm dài đằng đẳng, vết thương trên người cô vẫn không ngừng đau đớn cũng từ đó dần dần khôi phục ý thức, những cái đau đớn kia chỉ hắn trên da thịt, nhưng mỗi cái roi kia lại tổn thương tới tận xương cốt, chỉ cần hơi động đậy một chút mỗi lần đều sẽ giống như bị xe tải đè ép nghiền qua người, đau nhức xen cùng nhức nhói khó chịu, cũng chính vì đau như vậy mà cô rơi nước mắt.

 

Nguyệt Như Ca sống mười tám năm từ khi cô có kí ức tới nay, cho dù bị nhóm thằng nhóc Vương trong trại trẻ mồ côi bắt nạt không cho ăn tới một hạt cơm thừa canh cặn, nhưng cô cũng chưa từng khóc, bởi vì khóc không giải quyết được vấn đề, còn không bằng cứ tiếp tục gắng gượng mà sống sót.

 

Người giống như cô, nước mắt quá vô dụng và bất lực, nhưng bây giờ, thật sự đau quá, đau tới lục phủ ngũ tạng toàn thân của cô.

 

Anh Hàn… mau tới cứu tôi.

 

Cô ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

 

Lại ngất đi lần nữa, Nguyệt Như Ca không có ý thức được trong tiềm thức của cô, cô vẫn đang chờ Hàn C tới cứu cô, không phải người nào khác, không phải Giang Thanh Việt, không phải Thomson, cũng không phải bất kì ai trong tổ chức Minh, mà là Hàn Chiến.

 

Có lẽ trong cuộc đời mười tám năm này của cô, Châu Thắng coi cô như một đặc công phải làm nhiệm vụ nên luôn nghiêm chỉnh huấn luyện cô, Giang Thanh Việt lại coi cô là một cô em gái nhỏ tự có năng lực bảo vệ mình, Thomson lại coi cô như một người bạn có năng lực tương đương, chỉ có Hàn Chiến, anh coi cô như người mà anh cần bảo vệ che chở yêu thương.