Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 824




Chương 824:

 

Chát chát chát!

 

Âm thanh từng đòn từng đòn roi nặng nề rơi xuống, tàn nhẫn quất xuống cơ thể gầy gò của Nguyệt Như Ca.

 

Nguyệt Như Ca nhắm mắt lại, bị trói ở đó, nghiến răng, nhãn nhịn không phát ra âm thanh xin tha thứ.

 

“Nói đi, cô là gián điệp của nước nào phái tới!”

 

Nguyệt Như Ca im lặng không lên tiếng.

 

Thư ký rót thêm nước trà vào trong chén trà, nhàn nhạt nói: “Không thành vấn đề, chúng ta có ba ngày ba đêm, cô không bằng lòng nói cũng không sao, cứ từ từ.”

 

Nguyệt Như Ca mở to hai mắt nhìn chằm chäm thư ký nam kia, ánh mắt vẫn là sự sắc bén kiên định: “Ông tốt nhất nên đánh chết tôi đi, bằng không đừng nghĩ đến việc tôi bị tra tấn mà phải khai đâu”“

 

“Hừm, đừng lo lắng, trước khi kết thúc ba ngày tôi sẽ giữ cho cô một hơi thở cuối cùng. Tiếp tục đánh cho tôi!”

 

Roi da nặng nề vung mạnh từng cái một trên người Nguyệt Như Ca, không mất bao lâu, quân áo của Nguyệt Như Ca đã bê bết máu, quần áo bị roi xé rách, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn. .

 

Người bị tra tấn dường như không có một tiếng xin tha.

 

Điều này làm cạn kiệt sự kiên nhãn của những người ra tay tra tấn.

 

Thư ký vốn tưởng rằng, một cô gái gầy gò như vậy, lại là nụ hoa mà Hàn Chiến nâng niu, nhất định quất vài roi sẽ thú nhận, không chừng sẽ khóc lóc kêu gào Hàn Chiến đến cứu mình, nhưng con nhóc này thật là một con lừa cứng đầu!

 

Thư ký năm lấy cây roi trong tay tên quản ngục, tự mình ra tay, dùng hết sức mạnh, tàn nhãn quật vào người Nguyệt Như Ca!

 

Một roi này đơn giản là muốn đánh chết người ta!

 

Đôi lông mày nhức nhối của Nguyệt Như Ca cau lại, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, máu lẫn với mồ hôi lạnh, làm vết thương khó chịu, đau đến nghẹt thở.

 

“Có khai hay không hả!”

 

Chát!

 

Lại một roi khác quất lên người cô ta.

 

“Khai cái quái gì chứ? Các người lạm dụng luật riêng. Đợi đến khi anh Hàn trở lại, tôi sẽ bảo anh Hàn tiễn các ngươi về tây thiên”

 

“Còn cứng miệng! Tôi xem liệu cô còn có thể sống sót đến ngày.

 

Hàn Chiến quay trở lại nước R hay không!”

 

Lại một roi nặng nề quất lên thân thể cô ta!

 

Thư ký tự mình vung roi đánh hơn nửa giờ, cả người mồ hôi nhễ nhại, nhưng con nhóc này muốn chết vẫn mím chặt miệng, đau nhiều thế vẫn chỉ hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn giống như một con lừa cứng đầu, không chịu nói lời nào.

 

Thư ký nóng nảy ném cây roi xuống đất: “Xem ra ăn roi cũng không thể khiến cô khai ra, vậy đổi sang trò chơi khác mới mẻ hơn nhé.”

 

Cai ngục đưa ra công cụ trừng phạt mới.

 

Nguyệt Như Ca bị trói ở đó, mồ hôi và máu thấm ướt quần áo, cô ta gần như gục ngã sau khi bị đánh, khẽ mở mi mắt và nhìn thấy một ngọn lửa.

 

Không sai, bọn họ đã phát điên muốn dùng hình phạt ấn sắt nung lên người cô ta.

 

Loại hình phạt này, ngay cả thời cổ đại cũng rất tàn nhẫn, cục sắt bị hun đến cực nóng, tàn nhẫn nghiền lên da người khiến da bị nướng cháy, lúc đó còn đau đớn hơn cả cái chết.

 

Nguyệt Như Ca lạnh lùng chê cười một tiếng: “Không nghĩ tới đường đường là tổng thống của nước R lại hung ác không có tính người như vậy, vì ép người ta ra tay, thậm chí ngay cả dùng cả sắt nung in hình. Các người cứ việc in dấu đi, chỉ cần tôi còn một hơi thở, các người in lên người tôi bao nhiêu dấu thì sau này tôi sẽ trả lại gấp mười lần”

 

Khi nói câu này, ánh mắt cô sắc bén nhìn chằm chăm vào những người đang chuẩn bị dụng cụ tra tấn cô, ánh mắt kia giống như đầm nước đọng, tàn nhẫn lại sâu tới tận xương tủy, nhìn qua không rét mà run, người cầm vũ khí, rõ ràng người kia là cai ngục nhưng những cai ngục kia đều bị ánh mắt của Nguyệt Như Ca làm cho kinh sợ.