Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 821




Chương 821:

 

Đôi mắt thâm sâu Hàn Chiến nhìn cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn, mấy ngày này, tôi không có cách nào liên lạc được với em, cho nên em hãy ngoan ngoãn ở nhà nhé.”

 

Nguyệt Như Ca nhếch khóe môi nói: “Nếu tôi nhớ anh Hàn thì biết phải làm sao bây giờ?”

 

Hàn Chiến ôm chặt lấy cô gái vào trong lòng ngực, cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt cô ta, mở miệng trầm thấp nói: “Vậy thì chỉ có thể chịu đựng, hoặc là có thể đếm từng con kiến đợi. Sau khi tôi trở về thì em có thể nói em nhớ tôi bao nhiêu cũng chưa muộn”

 

Cô ta là người hiểu rõ ràng sự chia xa. Ngay từ khi được sinh ra, cô ta đã bị chia cách với gia đình. Năm mười tuổi, cô ta bị đưa khỏi trại trẻ mồ côi nơi cô ta đã gắn bó năm năm. Cô ta bị Châu Thắng đưa tới một tổ chức Minh. Cô ta sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng chưa từng sợ chia ly.

 

Bởi vì đây cũng không phải là nhà của cô ta, cho nên có ở đâu thì cô cũng không sao cả.

 

Ở tổ chức Minh đó, cô ta bị phái tới nước R làm nhiệm vụ, nguyện vọng lớn nhất của Nguyệt Như Ca chính là đủ lông đủ cánh rồi xây dựng nên một thiên đường của riêng mình.

 

Trước khi rời khỏi nước Z, cô ta cảm thấy luyến tiếc mọi người, là Giang Thanh Việt. Nhưng mà cái chuyện chia xa này có khổ sở cũng không có nhiều quyến luyến.

 

Nhưng mà lúc này, được người đàn ông ở chung gần hai tháng ôm lấy, cô ta lại tự nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

 

Hàn Chiến cúi đầu nói bên tai cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn, tôi phải đi rồi”

 

Nói xong, người đàn ông buông lỏng cô ta ra, đôi chân dài xoay người đi ra khỏi căn biệt thự.

 

Nguyệt Như Ca nhìn bóng dáng của Hàn Chiến rời đi, cuối cùng cũng đi theo ra ngoài, đứng ở cửa vẫy tay với Hàn Chiến nói: “Anh Hàn, trở về sớm một chút’“

 

Hàn Chiến không quay đầu lại, đôi môi khẽ nhếch lên.

 

Một tuần sau, vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Chiến đâu.

 

Nguyệt Như Ca ôm lấy con chó lớn ngồi chơi đùa trên ghế sô pha.

 

Một người, một chó ngồi trong căn biệt thự, tạo nên sự tương phản rõ rệt, thoạt nhìn có hơi cô đơn.

 

Nguyệt Như Ca nhàm chán nói chuyện với chú chó: “Này, sao mà anh Hàn vẫn chưa có trở lại vậy? Mày nói xem, anh Hàn đi tới đâu làm nhiệm vụ rồi?”

 

Sa mạc? Hay là rừng rậm? Hoặc là vùng địa cực?

 

“Thôi quên đi, hỏi mày, mày cũng có biết đâu”

 

Trải qua một thời gian ở chung với nhau, chú chó đã quen với cô gái hung dữ này rồi, nó chớp chớp đôi mắt, nằm trên phần đùi non mềm mại của cô chủ, kêu hai tiếng rồi tiếp tục lắng nghe cô chủ nói chuyện.

 

Nguyệt Như Ca khế nhìn phòng sách ở trên tầng, anh Hàn không có ở nhà nên tất cả những văn kiện bí mật đều đã bị Bóng Đen lấy đi rồi.

 

Vốn là định “chủ vắng nhà thì gà mọc đuôi tôm”, anh Hàn không có ở nhà cô ta đã thấy chán nản, giờ ngay cả rình xem chuyện cơ mật cũng không làm được khiến cô ta thấy nhạt nhẽo ngày qua ngày.

 

Trong văn phòng tổng thống.

 

Mặt Dung Bái lạnh lùng nghiêm túc hỏi thư ký: “Hàn Chiến mang về người phụ nữ kia, các người điều tra tới đâu rồi?”

 

Thư ký đưa tài liệu tới nói: “Tuy rằng, Hàn Chiến cho người phụ nữ này thân phận ở nước R, gọi là Nhuyễn Nhuyễn. Nhưng mà người phụ nữ này rất đáng nghi, rõ ràng cô ta ở nước R mà chưa bao giờ sống ở nước R, tôi có tra được tài liệu trước kia cô ta học tại nước A. Nghe nói, tại vì khách sạn Thủy Nguyệt bị nổ mạnh khiến cho cô ta bị chấn động não.

 

dẫn đến mất trí nhớ, sau đó, cô ta gặp được Hàn Chiến”

 

Ánh mắt Dung Bái ngây ngẩn đáy mắt hiện lên tia suy tư nói: “Anh nói cái gì, bởi vì cô ta mất trí nhớ nên mới gặp Hàn Chiến sao?

 

Nếu như vậy, những chuyện này, Hàn Chiến đều đã có tính toán?

 

Chứ không phải là Hàn Chiến cũng phát hiện ra thân phận của cô ta đáng nghỉ nên mới cố ý mang cô ta về để làm mồi dụ sao?

 

Thư ký cung kính trả lời: “Đúng vậy thưa tổng thống”

 

Nếu đã là như thế, vậy thì đừng có trách ông ta tương kế tựu kế.

 

Ngón tay Dung Bái gõ nhẹ lên mặt bàn, đáy mắt ông ta hiện lên vẻ ác độc mưu mô suy nghĩ tính kế nói: “Phái người đi mời cô Nhuyễn Nhuyễn tới đây cùng uống trà”

 

“Vâng”