Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 812




Chương 812:

 

Bóng Đen xoay người nhìn Nguyệt Như Ca nói: “Cô Nhuyễn Nhuyễn, xin cô hãy nhanh chóng thanh toán tiền, chúng ta có thể quay về. Ngài Hàn vừa mới gọi điện thoại thúc giục một lần, hỏi lúc nào thì kết thúc”

 

Sau khi Nguyệt Như Ca mua đồ xong, cô ta lấy túi đóng gói từ trong tay nhân viên bán hàng đang hết sức sợ hãi, nhàn nhạt cười một tiếng: “Sau này cô nên mở to mắt ra một chút, cũng đừng đổi trắng thay đen nữa. Cho dù đối phương có là công chúa đi chăng nữa cũng không thể làm việc theo cảm tính. Bởi vì trên thế giới này còn có rất nhiều người lợi hại hơn so với công chúa.”

 

Sau khi cô ta dạy dỗ đối phương xong, cô gái cười ngọt ngào một tiếng, cực kỳ vô hại, nhân viên bán hàng rùng mình một cái.

 

Rõ ràng khi cô gái này giáo dục nhân viên bán hàng, giọng nói của cô lễ phép và khiêm tốn đến vậy, hơn nữa gương mặt cô cũng xinh đẹp kinh diễm, nhưng cô ta lại không rét mà run khi nhìn thấy sự lạnh lùng và tàn nhãn trong mắt cô.

 

Sau khi Nguyệt Như Ca lấy được chiến lợi phẩm thì cô ta xoay người hào phóng rời đi, cho đến lúc đi ngang qua Dung Hoa, ánh mắt cũng chưa từng dừng lại ở trên người Dung Hoa dù chỉ một giây, cô ta coi Dung Hoa như không khí: “Bóng Đen, chúng ta đi”

 

“Vâng, thưa cô Nhuyễn Nhuyễn”

 

Dù sao thì Dung Hoa cũng ngậm thìa vàng mà lớn lên, thân phận vô cùng tôn quý, nào có ai dám coi thường cô như vậy. Ngay cả lúc bình thường Hàn Chiến cũng phải nhường cô hai, ba phần, nhưng người phụ nữ không biết chui ra từ chỗ nào mà ngay cả họ cũng không có này, lại dám coi thường cô như vậy.

 

“Nhuyễn Nhuyễn! Cô mau đứng lại cho t: Nguyệt Như Ca coi như không nghe thấy gì, cô ta tiếp tục bước về phía trước, Dung Hoa đuổi theo, vung tay ra tát một cái.

 

Nhưng động tác của Nguyệt Như Ca càng nhanh nhẹn hơn, cô ta giơ tay bắt lấy cổ tay của Dung Hoa ở giữa không trung: “Đây là loại lễ nghi mà công chúa tôn quý nhất nước R nên có sao? Không khác gì so với chó cùng rứt giậu.”

 

“Cô nói ai là chói”

 

“Ai hỏi thì chính là người đó.”

 

Dung Hoa tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Cô! Cô mau buông tôi ral”

 

Nguyệt Như Ca lạnh lùng hất văng cổ tay của Dung Hoa: “Chó ngoan không cản đường, nhưng nếu công chúa vẫn một mực muốn ngăn cản tôi, tôi cũng không ngại để người của anh Chiến đến giải quyết”

 

Hai tay Dung Hoa nắm chặt thành quả đấm, nắm chặt đến mức lúc xanh lúc trắng, đôi mắt phân nộ trợn trừng lên nhìn Nguyệt Như Ca, cô dừng ở trước mặt cô ta không nói lời nào, cũng không có ý tứ tránh đi.

 

Tay Bóng Đen nắm thành nắm đấm che ở bên miệng, khẽ ho khan một tiếng, phá vỡ bế tắc: “Công chúa, xưa nay anh Chiến đều rất nóng nảy, nếu như cô Như Ca về nhà trễ, không kịp ăn cơm tối với anh Chiến, tôi sợ rằng anh Chiến sẽ….

 

Dung Hoa nuốt nước miếng một cái, dù sao đi chăng nữa thì cô vẫn không dám đắc tội với Hàn Chiết Tuy trong lòng có trăm nghìn lần không muốn, nhưng cô vẫn phải nhường đường.

 

Nguyệt Như Ca cũng không phải là người dễ dàng cho qua mọi chuyện, lúc đi qua người Dung Hoa, cô ta lại còn cố ý khiêu khích ở bên tai cô: “Công chúa, tôi phải đi rồi, phải về nhà ăn cơm tối với anh Chiến đây”

 

Đáy mắt Dung Hoa bốc lên ngọn lửa ghen tuông, cố kìm nén nước mắt, cô gần như cắn nát đôi môi đỏ mọng của mình.

 

Lúc Nguyệt Như Ca trở lại biệt thự Ngự Lâm đã thấy Hàn Chiến đang ngồi đợi bên bàn ăn rồi. Khuôn mặt anh tuấn kia vô cùng tăm tối, ẩn chứa sự nhẫn nhịn tựa như có thể bạo phát bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

 

Nguyệt Như Ca xách theo mấy túi đồ vừa mua được, cẩn thận từng li từng tí một đi qua bàn ăn. Nhưng có vẻ như Hàn Chiến không có ý định bỏ qua cho cô ta thì phải.

 

Anh ta nhìn thời gian trên đồng hồ, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Bảy giờ mười lăm phút, trước khi ra ngoài tôi đã nói gì với cô?”

 

Nguyệt Như Ca đứng cách bàn ăn không xa, mấy túi đồ trong tay còn chưa kịp đặt xuống. Cô ta thầm nghĩ hôm nay là cái ngày gì không biết, ra ngo. p rắc rối v: công chúa kia không nói, về muộn còn phải nghĩ kế lấy lòng Hàn Chiến.

 

Tiếc thay Nguyệt Như Ca và Hàn Chiến thực chất là cùng một loại người, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng. Bây giờ thấy Hàn Chiến không có ý định cho mình bậc thang đi xuống, Nguyệt Như Ca lại thấy có chút tức giận.

 

Vốn cô ta còn mang thái độ chột dạ về nhà, nghe anh ta nói vậy lập tức biến thành hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, nghển cằm lên Anh Chiến đây chỉ nói là phải về trước bữa tối, cũng không nói bữa tối sẽ ăn lúc nào. Bây giờ mới hơn bảy giờ, ăn tối lúc này cũng không coi là muộn”

 

Hàn Chiến ngồi bên bàn ăn, cố gắng dẫn cơn giận dữ trong lòng xuống.

 

Dì Hà đứng bên cạnh bàn, run lẩy bẩy. Sau nhiều lần lén lút đánh giá sắc mặt lạnh như băng của cậu Chiến, đánh bạo nói nhỏ với Nguyệt Như Ca: “Cô Như Ca, cậu Chiến đợi cô…”

 

Còn chưa đợi bà nói xong, Hàn Chiến đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng ngất lời dì Hà: “Những thứ này bỏ hết đi!”