Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 804




Chương 804:

 

Nguyệt Như Ca thấy lạnh cả người, cô gái cố gắng nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói: “Vậy là tôi đây vẫn không nên làm mấy chuyện mà anh Chiến không thích thì hơn. Tôi đây vẫn còn muốn sống lâu hơn một chút!”

 

Hàn Chiến vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô ta rồi khẽ nói: “Ngoan”“

 

Cô ta cũng không phải là thú cưng nuôi trong nhà, anh ta vuốt vuốt như vậy làm gì! Đáng thương quá đi mất! Đường đường là một lính đánh thuê như cô ta thế mà lại phải đứng đây dỗ dành một tên đàn ông!

 

Ai bảo cô vừa thành niên, ai bảo cô ta lớn lên quá xinh đẹp? Theo như lời Thomson vẫn thường nói, khuôn mặt này của cô ta không đi quyến rũ Hàn Chiến đúng là quá đáng tiếc!

 

Nguyệt Như Ca nhìn lên trời nghĩ: “Nếu như cô thật sự yêu người đàn ông này, liệu tổ chức Minh có giết cô để diệt khẩu luôn hay không đây?”

 

Đến lúc ấy, cô ta sẽ không còn là con người nữa, cả trong lẫn ngoài đều không phải.

 

Nguyệt Như Ca, nhất định phải kiên trì lên! Không thể bị Hàn Chiến xúi giục!

 

Hàn Chiến nói: “Cô ấy là người của tôi!”

 

Sau bữa tối, Hàn Chiến tiếp tục làm việc trong phòng, còn Nguyệt Như Ca thì rảnh rỗi không có gì làm nên đi qua đi lại ở dưới lầu.

 

Đột nhiên có một vị khách đến biệt thự Ngự Lâm, nói chính xác thì người này chẳng phải khách mà chính là cấp dưới của Hàn Chiến, được mệnh danh là Bóng Đen của tổ chức Ám.

 

Nguyệt Như Ca đã nghe nói về nhân vật này, Bóng Đen và em trai của mình là Bóng Tối đều thuộc tổ chức Ám, họ được xem là tay sai đắc lực của Hàn Chiến.

 

Bóng Đen đưa một chú chó chăn cừu của Đức vào sân, nó lập tức lắc mình như thể sẵn sàng tấn công mọi người bất cứ lúc nào.

 

Khi Bóng Đen bước vào phòng và nhìn thấy Nguyệt Như Ca thì lông mày của anh ấy nhăn lại, nhưng Nguyệt Như Ca lại nhìn người kia với một ánh mắt bình thản khiến Bóng Đen chỉ nghĩ rằng mình đã nhận nhầm người. Vì vậy, anh ấy khẽ gật đầu để chào hỏi rồi dẫn chú chó kia đi vào bên trong.

 

Sau khi Bóng Đen bước vào phòng làm việc thì Nguyệt Như Ca đã thở dài một hơi, may mắn là Bóng Đen dường như không nhận ra cô ta.

 

Nguyệt Như Ca và Bóng Đen đã đánh nhau ở Đông Cực Nhạc, đó là khi cô ta đi theo Giang Thanh Việt để chấp hành một nhiệm vụ, nhưng trời hôm đó khá tối nên cô ta không chắc Bóng Đen có nhận ra mình hay không.

 

Hai người chỉ gặp nhau có một lần duy nhất.

 

Nguyệt Như Ca nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt trên tầng hai thì trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.

 

Trong phòng, chú chó chăn cừu to gần bằng nửa người hăng hái vẫy đuôi khi nhìn thấy chủ nhân của mình. Nó lập tức chạy về phía Hàn Chiến, hai chân trước to lớn ngã vào lòng người kia, trông giống như nó muốn được anh ta vuốt ve vậy.

 

“Gâu gâu gâu…”

 

Hàn Chiến sờ sờ đầu nó, anh ta hơi nhíu mày: “Sao lại mập lên như vậy?”

 

Bóng Đen sờ mũi rồi ho nhẹ: “Cậu chủ, điều này chứng tỏ là tôi đã nuôi nó rất tốt”

 

Hàn Chiến lạnh lùng nhìn anh ấy: “Béo quá chạy không nổi, sẽ không bắt được con mồi”

 

Bóng Đen: “..’ Cần chú ý nhiều đến vậy sao? Cậu chủ thích dáng người thon thả chứ gì?

 

Hàn Chiến ghét bỏ nên gỡ hai chân con chó ra, nó rất biết điều nên không chọc phá chủ nhân của mình nữa mà ngồi xuống bên cạnh chân ghế anh ta một cách lười biếng.

 

Hàn Chiến liếc nhìn Bóng Đen một cái, anh ta thấy người kia đã đem chó tới rồi nhưng vẫn không chịu rời đi thì lập tức hỏi: “Sao? Có việc gì?”

 

Bóng Đen cẩn thận nói: “Cậu chủ, cô gái xinh đẹp ở dưới lầu là…ai2”

 

Cây bút mà Hàn Chiến nắm chặt trong tay đột nhiên được đặt xuống, anh ta đóng nhanh tập tài liệu lại rồi lạnh lùng trả lời: “Người của Tự nhiên cậu chủ của mình đằng đằng sát khí, gì chứ, anh ấy không có hứng thú với cô gái kia!

 

“Anh có hứng thú với cô ấy hả?”

 

Bóng Đen vốn dĩ không quan tâm đến phụ nữ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy người này chịu mở miệng để khen bất cứ ai xinh đẹp.

 

Đôi mắt đen láy của Hàn Chiến càng trở nên lạnh lùng.

 

Bóng Đen âm thầm lau mồ hôi trên trán rồi ấm ức nói: “Cậu chủ, tôi không có.”