Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 800




Chương 800:

 

Anh giọng, cũng trầm thấp dịu dàng so với vẻ lãnh đạm thường ngày, lúc cô nhìn anh theo bản năng, vô tình chạm vào ánh mắt, tim đập còn nhanh hơn vài phần.

 

Cho dù là Giang Thanh Việt, người đàn ông mà cô quen thuộc nhất, cũng chưa từng thân mật như vậy, vừa rồi, là nụ hôn đầu của cô.

 

Người đàn ông không nghe thấy cô nhận lỗi, hơi cau mày, có vẻ không kiên nhãn, “Có biết là mình sai rồi hay không? Hửm?”

 

Nhưng mà trong giọng nói kia, lại tràn đầy cưng chiều.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng của cô gái, liền vội vàng gật như giã tỏi, “Anh Hàn, tôi biết lỗi rồi Hàn Chiến trầm mặt, uy hiếp nói: “Nếu như tái phạm, tôi sẽ hôn cô giống như vừa rồi, thậm chí sẽ làm chuyện còn quá đáng hơn, cho nên, tốt nhất là cô không nên chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi.”

 

Nguyệt Như Ca vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: “Tôi bảo đảm, sau này tôi sẽ không vào phòng làm việc của anh nữa!”

 

Cô vừa nâng cánh tay phải lên, Hàn Chiến liền nhìn thấy phía trên cánh tay phải của cô, bị mũi tên nhọn quẹt trúng, làn da nhẫn nhụi bị xước một mảng, máu tươi nhuộm đỏ.

 

Người đàn ông bấu vào cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực.

 

Nguyệt Như Ca cho rằng Hàn Chiến lại muốn sàm sỡ cô, tay trái theo bản năng che miệng lại, đôi mắt long lanh trợn mắt nhìn anh, cao giọng nhắc nhở: “Anh Hàn anh không được hôn tôi nữa! Tôi đã biết sai rồi!”

 

Hàn Chiến nhìn dáng vẻ rốt cuộc đã biết sợ của cô, trong mắt lóe lên một nụ cười thản nhiên, “Biết sợ thì tốt”

 

Người đàn ông cầm cánh tay cô, kiểm tra vết thương của cô, trâm giọng nói: “Bị thương không nhẹ, cần phải băng bó.”

 

Nguyệt Như Ca lúc này mới ý thức được mình bị thương, vừa rồi tình hình khẩn cấp, cô quả thực quá khẩn trương, ngay cả cánh tay bị mũi tên nhọn đâm bị thương cũng phát hiện đau đớn.

 

Xuống phòng khách lầu dưới, Hàn Chiến bảo quản gia Ngô đưa hộp y tế đến.

 

Hàn Chiến thành thạo lấy ra một bình sứ thanh hoa màu trắng, rắc thuốc bột trong đó lên vết thương của cô, trong khoảnh khắc cô cảm thấy đau nhói, cô gái bị đau khế nhíu mày .

 

Hàn Chiến vừa giúp cô thoa thuốc, vừa chú ý mỗi biểu cảm biến hóa nhỏ xíu của cô, “Đau lắm à?”

 

“Hơi hơi.”

 

“Biết đau là tốt.”

 

Nguyệt Như Ca theo bản năng đánh giá Hàn Chiến, anh thật sự không nghỉ ngờ động cơ cô vào phòng làm việc của anh?

 

Hàn Chiến thành thạo giúp cô băng bó vết thương, không nhanh không chậm tra hỏi: “Bất quá, tôi thật sự tò mò, làm sao cô né tránh những chiếc phi đao kia?”

 

Khi cô vừa mở cửa, máy nhận dạng phát hiện không phải chủ nhân sẽ khởi động cơ quan thứ nhất, chính là những phi đao thẳng hàng kia, nhưng trên người cô rõ ràng không có dấu vết thương tổn do phi đao bắn tới.

 

Một cô gái mười tám tuổi trói gà không chặt, không có một chút thân thủ nào, muốn tránh thoát những phi đao kia, cơ hồ còn khó hơn lên trời.

 

Hàn Chiến nhìn ánh mắt cô, mang theo một tia nghi ngờ và tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc vẫn không thể không nghi ngờ.

 

Nguyệt Như Ca giả vờ ngớ ngẩn lẩm bẩm, trong giọng nói lộ ra vẻ hờn dỗi và tủi thân: “Lúc ấy tôi sợ muốn chết, nhưng không biết làm sao lại tránh khỏi, lăn trên đất mấy vòng, cả người đều đau ê ẩm”

 

“Thế à?” Hàn Chiến khẽ hừ một tiếng, không biết là thật sự tin hay là căn bản không hề tin.

 

Nguyệt Như Ca nhân cơ hội dời đề tài, đôi mắt long lanh trong sáng nhìn anh hỏi: “Anh Hàn, tại sao trong phòng làm việc của anh lại trí nhiều thứ nguy hiểm như vậy, nếu là nó bỗng nhiên không có sự cố, quay ngược lại tấn công chủ nhân thì thế nào? Anh không sợ sao?”

 

Hàn Chiến nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động thật sự rất đẹp, rất mê người, ánh mắt cũng rất thuần khiết, nhưng mà Hàn Chiến luôn cảm thấy, con mèo con nhặt được này không hề ngoan ngoãn giống như bề ngoài, thực ra rất hoang dã, cũng có nguy hiểm nhất định.

 

Nhưng càng như vậy, càng có thể kích thích hứng thú cùng lòng chinh phục của đàn ông.

 

Hàn Chiến giúp cô băng bó vết thương xong, bàn tay gác sau cổ cô, gương mặt tuấn tú áp sát cô, “Nhuyễn Nhuyễn, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo”

 

Nguyệt Như Ca bĩu đôi môi đỏ mọng, “Tôi không phải là mèo.”