Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 790




Chương 790:

 

Biệt thự Ngự Lâm.

 

Đây là chỗ thường ở nhất của Hàn Chiến ngoài đại bản doanh của tổ chức Ám.

 

Mười hai giờ khuya, Hàn Chiến ngồi trong phòng làm việc xem hồ Sơ.

 

Lão K đứng gác ngoài cửa phòng làm việc, nhận được một cú điện thoại sau, gõ cửa liền đi vào phòng làm việc, “Anh Hàn, bên chỗ bệnh viện vừa nhắn tin đến, nói cô gái kia tỉnh”

 

Hàn Chiến khép hồ sơ lại, đứng lên nói: “Chuẩn bị xe đến bệnh viện”

 

Lão K đi theo sau lưng người đàn ông, không nhịn được cười nhạt, “Anh Hàn, xem ra đối với cô gái này, anh thật sự rất quan tâm”

 

Nửa đêm, còn phải chạy đến bệnh viện thăm người ta, không phải vừa gặp đã yêu, thì còn có thể là cái gì?

 

Đàn ông chậm bước chân dài, hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn lão K, tỉnh bơ mở miệng: “Tôi bảo cậu điều tra lai lịch cô gái này thế nào, nếu như cô ta là nằm vùng của những quốc gia khác phái đến, tôi sẽ ném cậu xuống biển làm mồi cho cá”

 

Lão K ho nhẹ một tiếng, báo cáo: “Đã điều tra được thông tin bề mặt, cô bé này trước đây vẫn luôn học một trường cao đẳng ở nước A, nhờ thành tích xuất sắc, cho nên học nhảy rất nhiều lớp, chuyên ngành học là công nghệ thông tin, phải nói khi điều tra đến đây, cũng thật sự kỳ lạ, những cô gái học chuyên ngành máy tính rất ít có người xinh đẹp như vậy…”

 

Lão K còn chưa lải nhải xong, liền bị Hàn Chiến cắt đứt, “Nói vào trọng tâm”

 

“Khụ, vâng. Điểm chính yếu là, mười tám tuổi cô bé này hoàn thành việc học, liền trở về nước, cô ấy đích thực là người nước R, có điều là cô không cha không mẹ, là một trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được viện mồ côi Quốc Dục ở Hàn Thành nhận nuôi, cho nên, với những điểm trên, lai lịch của cô bé này trong sạch đơn giản, cũng không điều tra được có điều gì khuất tất, hẳn không phải là nằm vùng”

 

“Cho nên, ở Hàn Thành, trừ viện trưởng viện mồ côi Quốc Dục, không ai có thể chứng minh thân phận cô ta?”

 

Lão K gật đầu , “Cũng có thể nói là vậy”

 

Hàn Chiến hơi cau mày, lai lịch quá mức rõ ràng, mạng lưới quan hệ cũng quá mức đơn giản, đơn giản một cách cố ý.

 

Khi Nguyệt Như Ca tỉnh lại, đôi mắt bị ánh đèn trắng chói lóa đâm vào đau nhói, đỉnh đầu tê dại choáng váng.

 

Bác sĩ hỏi cô một vài vấn đề: “Cô gái, xin hỏi cô họ gì, tên gì?”

 

Nguyệt Như Ca nằm trên giường bệnh, lắc đầu, “Tôi không nhớ”

 

Bác sĩ cau mày, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Kỳ lạ, não chấn động đâu có quá mạnh mà ngay đến tên mình cũng không nhớ nhỉ?”

 

Rất nhanh, Hàn Chiến cùng lão K đã chạy đến bệnh viện.

 

Bác sĩ báo cáo với Hàn Chiến tình hình bệnh nhân.

 

Hàn Chiến hỏi: “Ông nói là vì não bộ bị chấn động, cho nên mất trí nhớ à?”

 

“Trước mắt thì có thể coi là như vậy, chụp CT cũng cho thấy, não bộ của cô ấy bị một vài tổn thương. Nhưng tôi đã từng gặp nhiều người phải chấn động não và người bị thương vùng đầu như vậy, chưa từng gặp người nào sau khi bị thương ngay cả tên mình cũng không nhớ được”

 

Hàn Chiến liếc mắt nhìn cô gái co ro ôm mình thật chặt trên giường bệnh, ánh mắt phòng bị sợ sệt nhìn bốn phía, đôi mắt lạnh lẽo híp lại, trực tiếp hỏi bác sĩ: “Có khả năng là giả vờ hay không?”

 

Bác sĩ: “Cái này… Không đến nỗi như vậy chứ? Bất quá ngược lại có khả năng rất lớn là, bệnh nhân xuất hiện chứng mất trí nhớ tạm thời, những chuyện này thường xảy ra sau khi não bị chấn động”

 

“Mất trí nhớ tạm thời? Lúc nào thì sẽ khôi phục trí nhớ?”

 

Bác sĩ e ngại thân phận của Hàn Chiến, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Chuyện này… Chuyện này thật sự rất khó nói.”

 

Hàn Chiến không nói chuyện với bác sĩ nữa, sải bước chân dài đi vào phòng bệnh, ngồi trước giường bệnh, một đôi mắt đen sắc bén, dò xét cô gái đang nằm trên giường bệnh.

 

“Không nhớ tên mình, cũng không nhớ bất kỳ cách thức liên lạc nào với bạn bè và người nhà?”

 

Nguyệt Như Ca cẩn thận gật đầu, hỏi: “Là anh cứu tôi?”