Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 784




Chưuong 784:

 

Ánh mắt của Hàn Chiến lộ ra sát khí nói: “Ai dám ngồi bên cạnh cô”

 

Nguyệt Như Ca không vội vàng cũng không hoảng loạn đem Tiểu Bảo trả về tay Lục Hỉ Bảo, sau đó đôi mắt đẹp lạnh lùng quét qua tất cả mọi người ở đây. Cô chọn bừa lấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi chơi điện thoại.

 

Chính là anh ta rồi. Nguyệt Như Ca đi sang bên đó cúi người nói nhỏ với cậu ta vài câu, đối phương mặt mày trở nên rạng rỡ lập tức đứng dậy cùng Nguyệt Như Ca đi đến chiếc bàn của cô.

 

Nguyệt Như Ca hờ hững nói với Hàn Chiến: “Tránh ra đi, chủ nhân chiếc ghế quay về rồi”

 

“Dựa vào cái gì. Chỗ này là do tôi ngồi trước”

 

Nguyệt Như Ca trực tiếp ôm lấy cánh tay của người đàn ông lạ mặt, trắng trợn khiêu khích với Hàn Chiến: “Dựa vào việc cậu ấy là bạn trai của tôi. Bạn trai của tôi ngồi bên cạnh tôi cũng không phải là chuyện quá đáng nhỉ”

 

Người đàn ông lạ mặt vừa nghe được câu này, không nghĩ tới bản thân mình có thể gặp được loại chuyện tốt như thế này. Anh ta cao hứng đến mức không biết phải làm sao.

 

Hàn Chiến nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm giác có thể ép chết một con muỗi ở ấn đường anh ta, lạnh giọng chất vấn: “Anh ta từ lúc nào mà đã trở thành bạn trai của cô rồi?”

 

Nếu như người đàn ông lạ mặt này là bạn trai của Nguyệt Như Ca vậy Hàn Chiến anh ta là cái quái quỷ gì?

 

Từ trước đến nay không có người phụ nữ nào dám khiêu khích anh ta như vậy.

 

Nguyệt Như Ca gạt gạt mái tóc dài của mình, lại chu cái môi mỏ mọng lên: “Thì từ vừa ban nãy, tôi nhìn một cái là yêu.”

 

“..” Sắc mặt của Hàn Chiến tái nhợt đi, bàn tay anh ra siết chặt thành nắm đấm.

 

Nếu không phải đây là bữa tiệc của nhà Sói Trắng thì ngay bây giờ anh ta sẽ giết chết tên lạ mặt này!

 

Người đàn ông lạ mặt này lại không phải là người ngoài, anh ta chính là người anh họ không thường xuyên liên lạc mấy của Lục Hỉ Bảo.

 

“Hỉ Bảo, em có một người bạn đẹp như vậy sao lúc trước không thấy giới thiệu cho anh thế. Thật tình”

 

Lục Hỉ Bảo chợt cảm thấy đen đủi, lại nhìn sang ánh mắt lạnh như băng có thể giết chết người của Hàn Chiến, trong lòng nghĩ: Anh họ à anh bớt lại một chút đi.

 

Loại phụ nữ như Nguyệt Như Ca, anh họ đây cảm thấy anh có thể khống chế được sao?

 

Người anh họ này Lục Hỉ Bảo nhìn một cái là thấy không biết tự lượng sức. Lúc nhỏ cùng nhau xem phim ma, người anh họ này là kiểu sợ đến mức hét lên trốn vào trong lòng cô.

 

Tục ngữ có một câu rất đúng anh hùng mới có thể bảo vệ được mỹ nhân, làm sao mỹ nhân có thể thích một con cừu non được.

 

Hàn Chiến trực tiếp kéo lấy cánh tay của Nguyệt Như Ca, kéo cô ta thẳng một đường ra khỏi bữa tiệc.

 

Mặc dù sức lực của Nguyệt Như Ca cũng rất mạnh nhưng mà ở trước mặt Hàn Chiến dù gì đi nữa sức mạnh của đàn ông và phụ nữ cũng chênh lệch rất nhỉ “Hàn Chiến! Anh bỏ tôi ra! Hôm nay là tiệc nhà Giang Thanh Việt, anh muốn phá hoại bữa tiệc hay là muốn làm sao?”

 

Hàn Chiến căn chặt răng nói: “Cô có thời gian rảnh đi tham gia tiệc của Giang Thanh Việt nhưng lại không có thời gian gặp tôi?”

 

Nguyệt Như Ca dùng lực để thoát khỏi bàn tay to lớn của Hàn Chiến nói: “Giang Thanh Việt là chiến hữu của tôi, cũng là người bạn thân nhất của tôi. Anh là cái thứ gì, tại sao tôi phải gặp anh?”

 

Không phải anh ta vẫn còn có người phụ nữ tên là Khinh Khinh sao, bây giờ sao phải tới tìm cô làm gì nữa!

 

Xung quanh người Hàn Chiến toả ra sát khí dày đặc, ánh mắt chứa đầy lệ khí bao phủ lên người phụ nữ mảnh khảnh trong lòng: “Vì thế cho nên, tôi không có một vị trí nào trong lòng cô sao?”

 

Nguyệt Như Ca cắn răng không nói gì.

 

Tay Hàn Chiến nắm lại thành quả đấm, cố gắng bình tĩnh trở lại hỏi: “Tôi hỏi cô một lần cuối, cô có muốn quay về nước R với tôi không?”

 

Trong nhà của anh ta ở nước R đã có một cô gái hay cười tên là Khinh Khinh rồi, anh ta muốn cùng cô trở về là muốn để cô xem hai người âu yếm lãng mạn thế nào sao?

 

Nguyệt Như Ca ngước khuôn mặt xinh đẹp vô cùng trắng trẻo lên và nói: “Hàn Chiến, có cần tôi phải nói lại với anh một lần nữa không? Mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng đã không còn nợ anh bất kì thứ gì nữa rồi”