Chương 781:
Kỳ Ngạn Lễ khế nhíu mày và cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy?”
“Bây giờ em đang mang thai thì làm sao mặc được váy cưới với bụng bầu lớn như vậy chứ, hay là đợi đến khi con chào đời chúng ta lại tổ chức đi”
Kỳ Ngạn Lễ thở dài và ôm cô ngồi lên đùi mình, bàn tay to vuốt ve mái tóc dài đã rối của cô rồi đau lòng nói: “Tất cả là do anh không tốt phải để em chịu ủy khuất rồi, nếu như không phải anh khốn nạn như vậy thì em cũng sẽ không vác cái bụng to kết hôn cùng anh”
Kiều Lạc hừ một tiếng: “Anh biết anh khốn nạn là tốt rồi”
Kỳ Ngạn Lễ khẽ cười: “Anh biết em chính là thích sự khốn nạn của anh. Nhất là thích anh khốn nạn làm em to bụng”
Kiều Lạc: Suy nghĩ của người đàn ông này thật sự có màu sắc!
Nửa năm sau.
Lại một mùa đông nữa đã đến.
Con của Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo tròn một tuổi, nên họ đã mời rất nhiều bạn bè và người thân đến tham dự tiệc mừng sinh nhật tròn một tuổi của cậu bé.
10 giờ sáng ngày hôm đó, cả gia đình Phó Hàn Tranh đã đến biệt thự của nhà họ Giang sớm hơn thời gian đã hẹn, mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, sau khi Mộ Vi Lan dắt tay Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu xuống xe rồi vội vàng đưa hai đứa bé vào biệt thự.
Phó Hàn Tranh đi đậu xe rồi mới thong thả đi vào theo sau.
Lục Hỉ Bảo đang ngồi trên chiếc thảm trong phòng khách trêu đùa con trai của mình, Tiểu Bảo vừa nhìn thấy anh trai và chị gái đến thì lập tức đẩy tay của Lục Hỉ Bảo ra, và bước về phía Tiểu Đường Dậu và Tiểu Diêm Đậu bằng đôi chân ngắn ngủn với những bước đi loạng choạng.
Đầu tiên Tiểu Bảo đi tới trước mặt của Tiểu Đường Đậu sau đó ôm lấy cô nhóc.
Lục Hỉ Bảo mỉm cười và nói: “Vi Lan, cậu thấy đấy Tiểu Bảo nhà mình thích Tiểu Đường Đậu nhất vừa nhìn thấy cô bé đã vội nhào đi Mộ Vi Lan nhìn khuôn mặt ngây thơ và dễ thương của Tiểu Bảo rồi giả bộ tiếc nuối lên tiếng: “Thật đáng tiếc, Tiểu Bảo mới một tuổi mà Tiểu Đường Đậu nhà mình đã bảy tuổi rồi, vị đại gia kia nhà mình không tán thành lắm với tình yêu chị em này”
Tiểu Diêm Đậu khẽ hừ một tiếng và liếc nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt coi thường rồi độc miệng nói: “Vừa mới nhìn thấy chị gái con đã nhào đến nên Tiểu Bảo sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất dê”
Mộ Vi Lan và Lục Hỉ Bảo đều bị chọc cười.
Mộ Vi Lan sờ đầu con trai và lên tiếng dạy dỗ: “Diêm Đậu sao con lại có thể nói em trai như vậy chứ”
Tiểu Diêm Đậu hất tay của cô ra với vẻ mặt có chút ghét bỏ, sau đó khuôn mặt đẹp trai y như bản sao nhỏ của Phó Hàn Tranh bỗng xụ xuống rồi lạnh lùng nói: “Mẹ ơi, con đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ con đã lớn mẹ đừng có sờ đầu con nữa, nếu muốn sờ thì sờ đầu chị con kia kìa”
Sau đó Tiểu Diêm Đậu lại lên tiếng: “Còn có đừng gọi con là Tiểu Diêm Đậu nữa, quá trẻ con rồi một chút cũng không phù hợp với con, mẹ gọi tên của con đi.”
Mộ Vi Lan không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào với phản ứng của con trai, khi ở nhà Tiểu Diêm Đậu cũng đã kiên quyết bắt cô gọi tên của cậu nhóc, nhưng Tiểu Đường Đậu nghịch ngợm vẫn thường ghé vào tai cậu nhóc rồi cố ý hét to cái tên Tiểu Diêm Đậu của cậu bé làm cho cậu nhóc tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Tiểu Đường Đậu chỉ bảo em trai mình: “Tiểu Diêm Đậu em mới có ba tuổi thôi, vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ vì sao lại không cho phép Mộ Mộ gọi như vậy”
Phó Mặc Hằng tức giận nói với chị gái mình như thường lệ: “Chị mới là đứa bé ý, em là một người đàn ông đội trời đạp đất giống như bố vậy”
Phó Hàn Tranh vừa bước vào nhà thì đã nghe thấy những lời nói dõng dạc không biết xấu hổ của con trai: “Con lại không vui khi bị gọi là Tiểu Diêm Đậu rồi chứ gì?”
Tiểu Đường Đậu mách lẻo: “Bố ơi, em trai vốn gọi là Tiểu Diêm Đậu nhưng bây giờ còn không cho phép con và Mộ Mộ gọi nữa chứ!”
Tiểu Diêm Đậu nói với Phó Hàn Tranh với vẻ oan ức: “Bố ơi, là mẹ và chị cứ gọi con là Tiểu Diêm Đậu, chẳng lẽ con không cần mặt mũi à”
Phó Hàn Tranh thản nhiên đáp lại một câu: “Con mới có mấy tuổi thì cần gì mặt mũi chứ”
Phó Mặc Hằng: Hừ con đã biết bản chất của bố rồi! Bố vốn chính là sợ vợ, lại còn sợ con gái nữa! Khi nào thì địa vị trong gia đình của cậu mới được cải thiện đây!
Một lúc sau, ba đứa trẻ chơi đùa vui vẻ.
Phó Hàn Tranh bàn chuyện với Giang Thanh Việt trong phòng làm việc.