Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 780




Chương 780:

 

Kỳ Ngạn Lễ vừa mới nói như vậy thì trái tim của cô ấy khẽ run lên, vẻ mặt căng chặt lộ ra một chút xúc động.

 

“Nếu anh đã nhớ em như vậy tại sao lại ở cùng Hạ Khả Khả?”

 

“Anh không có ở cùng Hạ Khả Khả” Kỳ Ngạn Lễ nhìn chăm chú vào.

 

một bên mặt của Kiều Lạc và nghiêm túc giải thích: “Ớ tiệc rượu, Hạ Khả Khả chủ động đến bắt chuyện với anh và còn cố tình ngã vào lòng anh, nhưng anh cũng không có nhìn chằm chằm vào ngực của cô ta mà chỉ là vô tình nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên đó, nên anh mới nhớ tới trên ngực trái của Lạc Lạc nhà chúng ta cũng có một nốt ruồi nhỏ, chẳng qua là màu đỏ đẹp hơn của cô ta nhiều.”

 

Kỳ Ngạn Lễ vừa nói vừa duỗi tay ôm lấy cô, Kiều Lạc đưa tay đánh vào tay anh, khuôn mặt nóng bừng quở trách: “Ai là Lạc Lạc nhà anh chứ đừng có gọi bừa”

 

Kỳ Ngạn Lễ rút hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ từ trong túi ra rồi lắc lư trước mắt cô đầy tự tin: “Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi còn không phải là nhà anh sao?”

 

Kiều Lạc bị anh trêu chọc đến mức đôi tai cũng đỏ bừng: “Sau này không cho phép anh lại nhìn ngực của người phụ nữ khác nữa.”

 

Kỳ Ngạn Lễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, lại nghe giọng điệu có chút độc đoán của cô, đôi mày không khỏi hiện lên ý cười âu yếm rồi nhịn không được trêu chọc: “Được rồi, chỉ nhìn Lạc Lạc nhà chúng ta thôi.”

 

Kiều Lạc: “..”

 

Cô ấy quay người lại và nhìn anh: “Còn có trước đây anh từng hứa với em rằng sẽ không qua lại với những bóng hồng trước kia nữa, sau này anh chỉ có thể đối tốt với một mình em mà thôi và cũng chỉ có thể thích mình em, không được gieo tình khắp nơi và cũng không được tùy tiện lên giường với những người phụ nữ khác”

 

Kỳ Ngạn Lễ giữ chặt gáy cô rồi áp vào lòng mình và cúi đầu hôn lên vầng trán xinh đẹp mịn màng của cô: “Được, sau này anh Lễ chỉ thích một mình Lạc Lạc và chỉ đối tốt với Lạc Lạc, cũng chỉ lên giường với cô ấy mà thôi”

 

Khụ.

 

Khuôn mặt của Kiều Lạc đỏ bừng và nóng rát, bàn tay nhỏ véo eo của anh ta.

 

Người đàn ông này nói chuyện thực sự không có một chút dè dặt nào cả.

 

Kiều Lạc dựa vào lòng anh ta và nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh rồi vươn hai tay ra ôm lấy cổ của Kỳ Ngạn Lễ.

 

Thôi quên đi, lần này tha cho anh đấy, cô ấy cũng không thể mãi so đo với quá khứ hoang đường của anh ta mà không bỏ.

 

Người đàn ông cúi đầu đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô ấy rồi cố ý trêu chọc cô bằng giọng nam trầm thấp từ tính: “Lạc Lạc, em không cho phép anh đụng vào những người phụ nữ khác vậy thì em phải tốn chút sức lực và tâm tư lên người anh chứ? Hả?”

 

Kiều Lạc suýt nữa nôn ra máu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không dám nhìn anh ta, chỉ biết vươn tay dùng sức nhéo eo anh ta: “Kỳ Ngạn Lễ cái đồ lưu manh nhà anh”

 

“Anh chỉ lưu manh với mình em mà thôi” Kỳ Ngạn Lễ cần vành tai cô và trầm giọng nói mấy câu.

 

Cơ thể mảnh khảnh của Kiều Lạc run lên trong lòng anh ta, tai cô ấy bị anh ta trêu đùa ngứa muốn chết, nên trực tiếp dán sát vào ngực của Ngạn Lễ và nhắc nhở: “Đây là văn phòng làm việc đấy!”

 

“Ý em là buổi tối về nhà thì có thế?”

 

Kiều Lạc: “Tinh trùng lên não”

 

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô ấy, tâm trạng Kỳ Ngạn Lễ vô cùng vui vẻ, anh ta dùng ngón tay thon dài niết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và thản nhiên cười hỏi: “Bây giờ không tức giận nữa rồi?”

 

“Em tức giận thì có ích lợi gì chứ? Anh cũng đã thấy hết rồi còn những chuyện trước đây đều là sự thực không thể chối bỏ được”

 

Kỳ Ngạn Lễ đột nhiên nghiêm túc nhìn cô ấy và nói: “Lạc Lạc nếu như anh gặp được em sớm hơn anh nhất định sẽ giữ mình trong sạch vì em”

 

Kiều Lạc cảm thấy đau lòng khi nhớ tới Kỳ Ngạn Lễ cô đơn một mình trong mười năm đó không có người để yêu mà vẫn luôn đắm chìm trong cái chết của Kiều Tang.

 

Cô ấy giơ cánh tay lên ôm lấy cổ anh ta và chủ động hôn anh: “Bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp.”

 

Kỳ Ngạn Lễ ôm lấy vòng eo đã nở nang vì mang thai của cô gái nhỏ và vừa hôn cô vừa khàn giọng nói: “Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ trong thời gian tới để cho mọi người Bắc Thành đều biết, anh bây giờ đã hoa có chủ, cả người anh tất cả đều là của em được không?”

 

“Không được” Kiều Lạc mở miệng bác bỏ.