Chương 776:
Nhân viên đăng ký ý tứ nhìn bọn họ một cái, khuôn mặt nghiêm túc, cuối cùng mỉm cười nói: “Xem hai người thật là ân ái. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Làm xong khoảng tầm nửa giờ, sau khi ra khỏi Cục dân chính, Kỳ Ngạn Lễ và Kiều Lạc cầm trên tay một cuốn sổ đỏ.
Đây là kết hôn rồi.
Đứng ở cửa Cục dân chính, Kỳ Ngạn Lễ duõi tay nắm chắc bàn tay nhỏ bé của Kiều Lạc, nhìn cô cái, nói: “Bà Kỳ, em bây giờ là người đã có gia đình rồi. Sau này không cho phép em không động việc gì liền chạy lên miền núi làm giáo viên nữa”
“Vậy còn phải xem biểu hiện của anh nữa”
Kỳ Ngạn Lễ ôm lấy vai Kiều Lạc, quay người cô lại, đối mặt với anh, cúi đầu hôn lên môi Kiều Lạc, nhỏ giọng nói: “Lạc Lạc, anh sẽ không bỏ lỡ em nữa, anh sẽ trân trọng em suốt đời này. “
Kiều Lạc hai tay ôm eo anh, nhìn lên ánh mắt chăm chú sâu thẳm của anh: “Nếu em lại chạy trốn, anh còn tìm em nữa không?”
Người đàn ông kiên quyết nhìn cô: “Sẽ chứ, Lạc Lạc cho dù em trốn ở đâu, trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm được em, sau đó sẽ mang em trở về bên cạnh anh”
Kiều Lạc ngả vào vòng tay của Kỳ Ngạn Lễ, khuôn mặt trắng trẻo.
tràn đầy hạnh phúc.
Kỳ Ngạn Lễ vẫn còn một cuộc họp quan trọng vào buổi chiều, nhưng vợ chồng mới cưới, nên Kỳ Ngạn Lễ muốn mang Kiều Lạc đi cùng. Vì vậy Kỳ Ngạn Lễ trực tiếp đưa Kiều Lạc đến công ty.
Sau khi vào thang máy đặc biệt, Kiều Lạc hỏi: “Em theo anh đến công ty làm việc, có ảnh hưởng không tốt không?”
Kỳ Ngạn Lễ không phải người câu lệ, lãnh đạm nói: “Sao lại không tốt,vừa hay để họ xem bà chủ của họ là ai”
Hai chữ bà chủ này hoàn toàn làm cho lỗ tai của Kiều Lạc đỏ bừng.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng như bánh táo tàu của vợ, không khỏi cúi đầu hôn cô: “Lạc Lạc, anh thấy em thật sự rất dễ xấu hổ,em phải nhanh chóng làm quen với thân phận bà Kỳ đi thôi’ Kiều Lạc lỗ tai bị anh thổi ngứa, bàn tay nhỏ bé đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra: “Đừng hôn, đây là trong thang máy đó, rất ngứa.”
Kỳ Ngạn Lễ không quan tâm, ôm vòng eo mềm mại của vợ vào lòng, hôn cô đủ kiểu, không quên thì thâm vào tai Kiều Lạc: “Đây là thang máy chuyên dụng của anh. Sẽ không có ai vào đâu”
Giọng nói vừa dứt, thang máy mở ra, Lý Đạt đứng ở ngoài cửa thang máy.
“BOSS, ngài Lý Đạt chưa kịp nói xong, đã thấy Kiều Lạc đẩy Kỳ Ngạn Lễ ra, không khí ngượng ngùng.
Kỳ Ngạn Lễ thu lại sự cưng chiều và nụ cười trên mặt trong giây lát, thờ ơ nói với Lý Đạt: “Quay người đi.”
Lý Đạt thức thời quay người đi, không nhìn Kỳ Ngạn Lễ và Kiều Lạc.
Bắt gặp sếp và vợ sếp thân mật với nhau là loại cảm giác như thế nào.
Lý Đạt: Tôi cảm thấy như thưởng cuối năm gà bay trứng vỡ rồi!
Kỳ Ngạn Lễ nắm tay Kiều Lạc rồi mới bước vào văn phòng.
Khi vào đến văn phòng, Kỳ Ngạn Lễ đỡ Kiều Lạc ngồi trên ghế sô pha, nói với Lý Đạt: “Đi gọi một số món tráng miệng và đồ ăn nhẹ tới đây”
Lý Đạt gật đầu, “Vâng, BOSS. Nhà hàng nhất phẩm được không ạ?”
“Ừ nhà hàng nhất phẩm đi”
Món điểm tâm của nhà hàng nhất phẩm rất ngon, Kiều Lạc nhất định thích nó.
Kiều Lạc hỏi: “Em ở đây, thật sự sẽ không ảnh hưởng anh làm việc chứ?”
“Không đâu, đồ điểm tâm tới, em trước tiên ngồi ở chỗ này ăn chút gì đó, muốn nghỉ ngơi thì vào phòng nghỉ bên trong nhé. Anh họp xong sẽ trở lại với em”
Kiều Lạc ngoan ngoấn gật đầu: “Em biết rồi.”
Kỳ Ngạn Lễ nhớ ra điều gì đó và nói: “Chúng ta sẽ đi ăn tối và cùng anh gặp một người bạn nhé.”
“Vâng ạ”