Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 770




Chương 770:

 

Kỳ Ngạn Lễ ôm lấy eo Kiều Lạc, trầm giọng nói: “Chạy trên đường cũng lâu rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi. Thím Dương, thím đi nấu chút cháo dinh dưỡng bổ thân đi”

 

‘Thím thấy tâm trạng của Kỳ Ngạn Lễ khá tốt liền cười nói: “Vâng thưa ông chủ, tôi đi ngay đây”

 

Vào biệt thự, Kỳ Ngạn Lễ và Kiều Lạc mới vừa ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi thì bên ngoài liền truyền tiếng động cơ xe ô tô.

 

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng lại trong sân. Diệp Quả mặc một bộ váy liền cao cấp hãng Chanel, cô ấy xuống xe rồi đi về phía biệt thự.

 

“Kỳ Ngạn Lễ!”

 

Kỳ Ngạn Lễ vừa nghe thấy giọng của Diệp Quả là ánh mắt anh lập tức tối lại. Cái kẻ khó chơi Diệp Quả này, sao không mời lại tự đến thế?

 

Theo phản xạ Kỳ Ngạn Lễ nhìn về phía Kiều Lạc. Cô ấy không nói gì, chỉ cho anh ta một ánh mắt để anh ta tự hiểu.

 

Kỳ Ngạn Lễ đứng dậy bước về phía Diệp Quả: “Ai bảo cô tới đây?”

 

“Thím Dương nói cho em biết hôm nay anh sẽ trở về nên hôm nay em đến nhìn xem thử anh có dẫn người trong lòng về không…”

 

Vừa dứt lời, Diệp Quả liền nhìn ra phía sau Kỳ Ngạn Lễ, cô ấy thấy Kiều Lạc đang ngồi trên sô pha thì cảm thấy có chút kinh ngạc: “Thật sự mang về rồi này”

 

Kỳ Ngạn Lễ lạnh lùng nhìn cô ấy, nói thẳng: “Hiện tại đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô rồi đấy. Nếu cô muốn thì tôi để cho cô xem nhưng tôi không giữ cô lại để ăn cơm tối”

 

Diệp Quả cố ý trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Anh như vậy cũng quá vô tình rồi đấy. Ngay cả một bữa cơm cũng không giữ em lại ăn. Vợ anh là thần tiên nơi nào xuống à, để em xem một chút thôi mà cũng không cho…

 

Diệp Quả còn lời chưa nói xong, Kiều Lạc ngồi trên sô pha bỗng nhiên đứng dậy. Cô ấy tự nhiên hào phóng mời Diệp Quả: “Cô Quả, cô ở lại cùng ăn cơm tối đi”

 

Kỳ Ngạn Lễ sửng sốt Tình huống bây giờ là như thế nào.

 

Diệp Quả lén làm một cái mặt đắc ý nhìn Kỳ Ngạn Lễ rồi nhỏ giọng nói thầm: “Anh không mời em ăn cơm tối, đương nhiên sẽ có người khác mời thôi. Hừ!”

 

Kỳ Ngạn Lễ đi đến bên cạnh Kiều Lạc, anh ta hơi nhíu mày rồi buồn cười nhìn Kiều Lạc, hỏi: “Sao em lại muốn giữ cái bóng đèn Diệp Quả này lại ăn cơm tối vậy?”

 

Kiều Lạc không mặn không nhạt mà liếc mắt nhìn Kỳ Ngạn Lễ một cái: “Dù sao thì cô Quả đây cũng là bạn gái cũ của anh. Nếu người bạn gái hiện tại như em lại không mời bạn gái cũ ăn cơm tối thì có phải là quá keo kiệt rồi không. Hơn nữa, cô Quả là bạn gái cũ của anh nên em phải trò chuyện với cô ấy nhiều thêm một chút để hiểu anh hơn”

 

Kỳ Ngạn Lễ đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu.

 

Trong phòng, Kỳ Ngạn Lễ nhìn hai người phụ nữ bên ngoài xuyên qua ổ cửa sổ. Cả hai người đang ngồi trong sân nhìn hoa, nói nói cười cười, hình ảnh ấy hài hòa vô cùng. Mặc dù đoạn tình cảm giữa Kỳ Ngạn Lễ và Diệp Quả kết thúc không hề có lý do, nhưng cũng không gọi là tình yêu chân chính. Song, là người thì đều có tật giật mình, dù sao Diệp Quả cũng từng là bạn gái của anh, cho dù giữa hai người chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng trong mắt của Kiều Lạc, Diệp Quả thật sự là bạn gái cũ của Kỳ Ngạn Lễ.

 

Kỳ Ngạn Lễ ngồi trên sô pha rồi gửi tin nhắn WeChat cho Phó Hàn Tranh.

 

“Về dạy dỗ lại cháu gái ngoại của cậu đi. Cô ấy cũng không còn nhỏ nữa. Thân là cậu của cô ấy, cậu cũng nên quan tâm đến chuyện kết hôn của cô ấy đi kìa”

 

Tin nhắn WeChat này mới vừa gửi xong, Phó Hàn Tranh bên kia liền trực tiếp dỗi trở về: “Nếu là kết hôn với cậu thì tôi có thể hỗ trợ thúc giục một chút”

 

Kỳ Ngạn Lễ không có thời gian để nói đùa với Phó Hàn Tranh. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Diệp Quả và Kiều Lạc đang thân thiết tám chuyện với nhau như một đôi bạn thân. Cho dù anh ta không nghe được.

 

chuyện mà hai cô đang nói, nhưng thỉnh thoảng Diệp Quả lại nhìn về phía anh ta với nụ cười đắc thắng là có thể đoán được chắc chắn cô ấy đang nói xấu anh ta trước mặt Kiều Lạc.

 

Cái cô Diệp Quả này, tám mươi phần trăm là tới báo thù rồi.

 

Kỳ Ngạn Lễ nói thẳng vấn đề với Phó Hàn Tranh: “Bây giờ cậu trực tiếp gọi điện thoại bảo Diệp Quả đến nhà anh ăn cơm đi”

 

Bên kia của điện thoại, Phó Hàn Tranh bình tĩnh vô cùng: “Điều kiện”

 

“Cho tôi một cái giá đi”