Chương 759:
Cô ấy cẩn thận ngẩng đầu nhìn cái cây bị mình bẻ cong, sợ rằng nó chỉ giữ được hơn hai mươi phút nữa.
Cái cây sẽ gãy, và cô rơi xuống núi.
Kiều Lạc nắm chặt cành cây trong tuyệt vọng, nước mắt cô ấy lặng lẽ rơi xuống hòa với nước mưa.
Lúc này, điều cô ấy nghĩ đến trong đầu không phải là làm sao để nhờ người giúp đỡ, mà là tất cả những ký ức giữa mình và Kỳ Ngạn Lễ khi hai người ở bên nhau.
Mỗi một hình ảnh giống như một bộ phim vậy, không ngờ chúng lại được khắc sâu trong tâm trí của cô ấy đến thế.
Ngay khi cành cây mà Kiều Lạc đang níu sắp gãy thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Có ánh sáng ở đẳng kia, đi xem một chút!”
Đó là ánh sáng đèn pin của Kiều Lạc.
Đôi mắt cô ấy mở ra, khát vọng sống sót đã biến mất trong cơ thể lại được nhen nhóm trở lại. Cô ấy mở miệng và hét lớn lên: “Cứu mạng!
Cứu mạng…Có ai không?”
Kỳ Ngạn Lễ ở cách đó không xa, trong mắt anh ta đột nhiên tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Giọng nói này…là của Kiều Lạc.
Anh ta lập tức nhấc chân chạy về phía phát ra giọng nói, người kia đúng là Kiều Lạc.
“Kiều Lạc!”
Anh ta đưa tay xuống và nắm lấy cánh tay cô ấy!
Kiều Lạc cho rằng mình gặp ảo giác. Trong tầm nhìn mơ hồ, khuôn mặt tuấn tú kia lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức cô ấy không dám tin được.
Kiều Lạc thì thào: “Kỳ Ngạn Lễ…”
“Có thật là anh không?”
Kỳ Ngạn Lễ dùng hết sức kéo cô ấy lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Năm chặt anh! Đưa tay kia cho anh!”
Kiều Lạc ngơ ngác, cô ấy cố gắng đưa cánh tay còn lại lên cho đến khi bàn tay thon dài đó siết chặt lấy tay mình, hai người đan tay vào nhau.
Khi Kiều Lạc được kéo lên thì cả hai đều rơi xuống bùn lầy, nhưng tay Kỳ Ngạn Lễ vẫn giữ chặt cô ấy, kể cả cơ thể anh ta cũng trở thành một tấm đệm thịt lót. Anh ta ôm cô ấy thật chặt vì sợ làm tổn thương người mình yêu.
“Kiều Lạc, chỉ ần em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Giọng nói vốn luôn bình tĩnh lại đột nhiên run rẩy.
Một chút ấm áp len vào cổ của Kiều Lạc, không biết là nước mưa hay là…nước mắt sợ hãi của Kỳ Ngạn Lễ.
Lúc này, cô ấy đột nhiên bất chấp mọi chuyện xảy ra giữa hai người mà vươn tay đáp lại cái ôm của anh ta.
“Kỳ Ngạn Lễ, có thật là anh không?”
Kỳ Ngạn Lễ khế đẩy người kia ra, đôi mắt đen láy của anh ta chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm của cô ấy. Sau đó anh ta nâng mặt Kiều Lạc lên rồi cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Nụ hôn này không mang theo chút dục vọng nào, nhưng anh ta lại dùng hết sức để tận hưởng một cách si mê. Dường như Kỳ Ngạn Lễ muốn dùng nụ hôn này để cảm nhận sự tồn tại của người anh ta yêu.
Cho đến khi cả hai cảm nhận được sự đau đớn, thậm chí là máu của nhau thì Kiều Lạc mới biết rằng người này thật sự là Kỳ Ngạn Lễ.
Cô ấy đưa tay lên ôm cổ anh ta, nước mắt và mưa đan xen trên mặt tạo thành một mớ hỗn độn. Sau đó, cô ấy ngẩng đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng này.
Một lúc sau, người đàn ông khẽ buông Kiều Lạc ra, bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc bị nước mưa làm ướt của cô ấy. Anh ta nhìn cô ấy chằm chằm rồi khàn giọng hỏi: “Em có bị thương không?”