Chương 746:
Thứ nhất, anh không yêu cô, thứ hai, bây giờ anh còn cho rằng cô có thai với người đàn ông khác, tại sao còn muốn quấn lấy cô không buông?
Kỳ Ngạn Lễ nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng bỗng nhiên mềm xuống, thấp giọng mở miệng: “Anh không muốn lại mất đi một lần nữa”
Mất đi Kiều Tang, anh mất mười năm mới chữa lành vết thương này, cho đến khi Kiều Lạc xuất hiện, bệnh của anh rất nhanh được chữa hết, nhưng mà người đàn bà này, lại không chịu lừa anh cả đời.
Nếu cô không chịu tiếp tục lừa gạt anh, vậy anh không thể làm gì khác hơn là nhìn thẳng vào lòng mình.
Kiều Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ chế giễu: “Ở trong mắt anh, tôi chỉ là một người thay thế, Kỳ Ngạn Lễ, buông tha cho tôi đi, cũng là buông tha cho chính anh.”
Người đàn ông nhếch đôi môi mỏng, “Em thật sự cho rằng em có thể gạt được anh sao? Ngay từ ngày đầu tiên em đến bên cạnh anh, anh đã biết em không phải Kiều Tang, em không giống Kiều Tang một chút nào, Kiều Lạc, anh thừa nhận, anh đã từng tham lam muốn coi em là Kiều Tang, nhưng mà trong nửa năm em rời xa anh, anh phát hiện… Cho dù anh biết em không phải Kiều Tang, em là Kiều Lạc, nhưng anh vẫn cứ nhớ em, không thể nào quên được”
‘Vành mắt Kiều Lạc ửng đỏ, nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Chúng ta ngay từ đầu đã là sai lầm, chúng ta không ở bên nhau”
Cô càng không thể xác định, Kỳ Ngạn Lễ nói nhớ cô, là nhớ khuôn mặt hao hao chị gái của cô, hay là đơn thuần nhớ cô gái tên là Kiều Lạc.
Kiều Lạc không thể quên được, trong cái đêm cô rời đi, Kỳ Ngạn Lễ đã gọi “Tiểu Tang”.
Thật ra thì người anh yêu, từ đầu đến cuối đều là chị, Kiều Lạc chưa từng nghĩ sẽ tranh giành người yêu với người chị đã chết của mình, nhưng cũng không cách nào chấp nhận kết hôn với một người đàn ông vẫn in sâu trong lòng hình bóng người đàn bà khác, đó là chuyện cả một đời.
Trong chuyện tình cảm, chỉ có thể có hai người, không thể có thêm người thứ ba được.
Người còn sống, còn có thể cạnh tranh công bằng, nhưng mà người đã chết đi, thì phải nên làm như thế nào để chiến thắng.
Kỳ Ngạn Lễ quỳ một chân trước mặt cô, nắm hai tay cô nói Lạc, về nhà với anh, có được hay không?”
Trong hơn nửa năm cô rời xa anh, anh thật sự rất nhớ cô, những vật dụng cô từng dùng trong nhà, vẫn còn nguyên ở vị trí cũ, không hề vứt bỏ.
Kiều Lạc rất muốn đồng ý, nhưng mà lý trí nói với cô, vô số hố sâu ngăn cách giữa cô và Kỳ Ngạn Lễ, căn bản không cách nào vượt qua, cô cựa ra khỏi tay anh một chút, “Thật xin lỗi, tôi không thể kết hôn với anh, cũng không thể trở về với anh”
Ánh sáng nơi đáy mắt của người đàn ông, chỉ trong chớp mắt tắt lịm.
Điện thoại di động của Kiều Lạc reo lên, Kiều Lạc vội vàng nghe điện thoại.
Lạc Người gọi điện đến, chính là Hà Vận.
Kỳ Ngạn Lễ đương nhiên cũng nhìn thấy tên người gọi điện đến, giọng nói lạnh lùng: “Vì người đàn ông này mà em từ chối anh?”
Bàn tay cầm điện thoại di động của Kiều Lạc, dần dần siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, “Không liên quan đến anh, tôi phải về!”
Kiều Lạc cầm điện thoại di động muốn thoát khỏi anh, nhưng Kỳ Ngạn Lễ đã ôm cô trở về, hai cánh tay dài mạnh mẽ của người đàn ông buộc cánh tay Kiều Lạc trên đỉnh đầu, Kỳ Ngạn Lễ vậy nhìn chằm chằm con mồi trong ngực như một con báo!
“Anh ta có biết em và anh đã từng làm bao nhiêu chuyện thân mật không? Anh ta có biết suýt chút nữa em đã mang thai con anh không?”
Kiều Lạc bị nhục nhã, sắc mặt đỏ bừng, “Kỳ Ngạn Lễ, anh buông tôi rat”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông dán vào tai cô, lạnh lùng mở miệng: “Nếu như tên họ Hà này biết ngay cả nốt ruồi son trên ngực trái của em anh đã từng nhìn thấy, từng hôn, em nói thử xem, anh ta còn muốn cưới em không, Lạc Lạc?”
“Kỳ Ngạn Lễ! Anh đừng có bắt nạt người khác quá đáng!”
Kiều Lạc dùng sức vùng vẫy không ngừng, nhưng lực tay của Kỳ Ngạn Lễ rất lớn, siết cổ tay cô không cách nào giãy giụa, giống như cho.
dù phải bóp nát cổ tay cô cũng không chịu buông ra.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động bên cạnh vẫn còn đang đổ chuông không ngừng, một tay giữ chặt người đàn bà trong ngực, một tay ấn nút nhận điện thoại, kề sát bên tai Kiều Lạc nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, cố ý nói: “Không phải em muốn nói chuyện điện thoại với vị hôn phu của em sao? Bây giờ đã nhận điện rồi, tại sao không nói chuyện?”
“Anh…
Hà Vận ở bên kia điện thoại sốt ruột hỏi: ‘Lạc Lạc, em đi đâu rồi?