Chương 725:
“Sau này đừng đi theo tôi nữa, cũng đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi, cô là một cô gái tốt.”
Diệp Quả không phủ nhận: “Cô gái tốt thì sao vậy, cô gái tốt thì không thể thích người đàn ông xấu được à?”
Kỳ Ngạn Lễ ngồi ghế sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương chiếu hậu phía trước, đối diện với ánh mắt Diệp Quả, gắn từng chữ: “Cô gái tốt không nên quấn quít lấy người đàn ông đã có người trong lòng như tôi.
Như vậy chỉ khiến chính cô bị tổn thương mà thôi”
“Em bị tổn thương hay không bị tổn thương thì có liên quan gì đến anh đâu, đó là chuyện do em tự nguyện. Tóm lại hiện tại cô gái Kiều Lạc kia còn chưa trở về, đồng nghĩa với việc em vân còn cơ hội, Diệp Quả em muốn theo đuổi đàn ông, trước mắt trừ anh ra thì không còn ai mà em không đuổi kịp. Kỳ Ngạn Lễ, anh càng từ chối em, em lại càng không buông tay được.”
Người đàn ông ngồi ghế sau thở ra một hơi dài, không biết là mệt mỏi hay bất đắc dĩ: “Nếu tôi nói Kiều Lạc đã trở về rồi thì sao?”
Vừa dứt lời, xe Bentley màu đen đã chạy qua hai cây ngô đồng, đã tới gần cửa biệt thự.
Diệp Quả nắm chặt tay lái, đột ngột giãm phanh lại: “Anh nói cái gì?”
“Kiều Lạc đã trở lại”
“Vậy thì sao?”
Kỳ Ngạn Lễ mím môi, ánh mắt bình tĩnh nói: “Cho nên đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa”
Diệp Quả cười cười: “Hai người kết hôn rồi sao? Hiện tại hai người có quan hệ yêu đương à? Chỉ cần hai người chưa kết hôn thì không phải em vẫn còn cơ hội sao? Mỗi người đều có quyền lợi được theo đuổi tình yêu, dựa vào cái gì mà Kiều Lạc về thì em phải rời đi? Kỳ Ngạn Lễ, em nói cho anh biết, em sẽ không rời đi, trừ khi anh và Kiều Lạc thật sự kết hôn”
Kỳ Ngạn Lễ ngồi phía sau, khuôn mặt chìm một nửa vào bóng tối, đôi mắt hiện lên sự thâm thúy: “Cô đã nghĩ như vậy thì không bằng giúp tôi đóng một vở kịch đi”
“Cho nên anh đồng ý để em đưa anh về, thật ra là đã sớm có ý định lợi dụng em?”
“Tôi nói rồi, đừng có đi theo tôi nữa, là chính cô không nghe khuyên bảo”
Diệp Quả A, không ngờ cô lại xứng đáng bị lợi dụng như thế.
Diệp Quả đỡ Kỳ Ngạn Lễ đi vào biệt thự, thứ đầu tiên nhìn thấy là Kiều Lạc đang ngồi trên sô pha.
Kiều Lạc giật mình, thấy hai người như thế thì trầm mặc không nói lời nào mà lập tức xoay người lên lầu.
Kỳ Ngạn Lễ bỗng nhiên đứng thẳng người, nhìn chằm chăm phóng dáng người đang bước lên lầu, đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Em ở dưới lầu làm gì?”
Dì Dương đứng ở bên nghĩ rằng ông chủ tức trách mình để cô chủ ra ngoài nên vội vàng nói: “Ông chủ, cô Kiều nói ở trên lâu nhàm chán nên tôi để cô ấy xuống đây đi Kiều Lạc sợ Kỳ Ngạn Lễ giận chó đánh mèo sang dì Dương, bèn xoay người nói: “Là tôi xin dì Dương cho tôi ra ngoài.”
Ánh mắt thâm thúy của Kiều Ngạn Lễ nhìn Kiều Lạc chăm chú: “Em xuống dưới đây làm cái gì?”
€ô ấy ngồi ở sô pha phòng khách, còn là ghế bên cạnh cửa sổ sát đất, nơi này có thể nhìn thấy cảnh ngoài cửa, là đang chờ mình sao?
Suy nghĩ như vậy, đầu quả tim anh như rung động nhè nhẹ.
Ánh mắt Kiều Lạc lơ đãng đảo qua Diệp Quả bên cạnh Kỳ Ngạn Lễ, cách không khí hư vô, Diệp Quả cũng đang nhìn cô, hơn nữa cánh tay vẫn đang đỡ tay Kỳ Ngạn Lễ, mà Kỳ Ngạn Lễ lại đang run run chưa hồi thần nên không từ chối.
Kiều Lạc hơi nhíu mày, che giấu toàn bộ cảm xúc dưới mắt đi.
“Tôi xuống hít thở không khí, không liên quan gì đến dì Dương cả, tôi đi lên ngay bây giờ đây”
Kỳ Ngạn Lễ không tiếp tục ngăn cản cô, sau khi Kiều Lạc rảo bước lên lầu, tiến vào phòng bên cạnh phòng ngủ chính, khi xoay người đóng cửa, cô nhìn thấy cảnh dưới lầu, khuôn mặt của Kỳ Ngạn Lễ và Diệp Quả dựa gần sát nhau.
Kiều Lạc vội vàng đóng cửa lại, không nhìn đôi nam nữ dưới lầu nữa.
Sau khi Kiều Lạc lên lầu, Kỳ Ngạn Lễ rút tay ra: “Muộn rồi, cô lái xe của tôi về nhà đi”
Diệp Quả hừ khẽ một tiếng: “Diễn kịch được một nửa đã muốn bỏ?
Làm sao, mới có vậy đã đau lòng rồi?
“Diệp Quả, trở về đi”
Diệp Quả bỗng lấy một thỏi son từ trong túi ra, cẩn thận tô lại son môi, sau đó đến gần Kỳ Ngạn Lễ, lôi kéo cổ áo của anh ta rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.