Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 722




Chương 722:

 

Người đàn ông hơi khép mắt, tựa nửa người vào giường, lấy bật lửa và thuốc lá ở trên tủ đầu giường.

 

Răng rắc một tiếng, bật lửa được châm lên.

 

Đốt xong điếu thuốc, người đàn ông rít một hơi thật sâu. Trong phòng ngủ không có mở cửa sổ, rèm che kín mít, không lâu sau đó một làn khói dày đặc quanh quẩn trong phòng.

 

Kiều Lạc bị sặc ho khan, cả khuôn mặt đỏ bừng.

 

Từ trước đến giờ Kỳ Ngạn Lễ không có dùng cách này đối diện với cô ấy. Chỉ cần cô ấy có mặt ở nơi nào, cho dù anh ta bị nghiện thuốc lá cũng sẽ không hút, bởi vì anh ta sợ sẽ làm cô ấy ngạt.

 

Nhưng cô ấy không có mở miệng, cô vẫn luôn chịu đựng.

 

Hút xong một điếu, người đàn ông vén chăn lên và trở mình đi xuống giường. Anh ta không nói một lời, chỉ bước từng bước dài đi vào.

 

trong phòng tắm.

 

Sau khi Kiều Lạc nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, cô ấy mới đưa tay nhặt lấy nhặt một món quần áo sạch sẽ mặc vào.

 

Khi Kỳ Ngạn Lễ ra khỏi phòng tắm thì thấy Kiều Lạc đã ngồi bên giường, đưa lưng về phía anh ta.

 

Kiều Lạc nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, mím môi nói: “Tại sao anh lại không tin tôi, anh cũng đã nhìn thấy nốt ruồi son bên ngực.

 

trái của tôi, tại sao lại không thừa nhận?”

 

“Anh nói em là Kiều Tang thì em chính là Kiều Tang”

 

Kiều Lạc cười ha ha và quay người nhìn anh ta, bất chợt cô ấy hét lên: “Kỳ Ngạn Lễ anh tỉnh táo lại đi! Kiều Tang đã chết! Tôi chỉ là em gái của chị ấy, Kiều Lạc! Tôi chưa bao giờ là Tiểu Tang của anh cả!”

 

Kỳ Ngạn Lễ giữ chặt cổ tay Kiều Lạc và đè cô ấy trên giường. Đôi mắt đen sắc bén như chim ưng của người đàn ông nhìn chăm chằm vào.

 

cô ấy: “Anh sẽ không để em đi. Nếu như em cố ý muốn tuyệt thực, anh sẽ không ngăn cản. Cái mạng này của em xem như là của anh. Nếu em thật sự đói chết, yên tâm, anh sẽ không sống một mình, anh sẽ chết cùng em, không ai có thể chia rẽ hai ta được nữa”

 

Cảm xúc sâu trong con người của Kiều Lạc đang run rẩy…

 

Kỳ Ngạn Lễ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của cô ấy, anh ta đưa tay lên vuốt những sợi tóc lộn xộn của cô ấy ra sau tai, động tác nhẹ nhàng đến cực điểm, so với anh ta khi nói ra những lời khăng khăng cố chấp dường như là hai người.

 

Tối hôm nay, Kỳ Ngạn Lễ ở trong phòng đọc sách làm việc đến tận đêm muộn cũng không trở về phòng ngủ chính. Từ trong máy fax truyền đến một phần tài liệu, là của Phó Hàn Tranh gửi đến. Ngón tay thon dài của anh cầm lấy phần tài liệu đó lên, phía trên có viết tư liệu của Kiều Tang.

 

Nhìn thấy bên trên viết như vậy, Kỳ Ngạn Lễ không tiếp tục xem nữa.

 

Anh châm bật lửa kêu răng rắc một tiếng, ngọn lửa đã đốt cháy tờ giấy đó hoá thành tro bụi bên trong chiếc gạt tàn.

 

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai đối với anh mà nói đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là chỉ cần cô ấy ở lại bên cạnh anh là được. Thậm chí anh còn không dám tưởng tượng, nếu như người phụ nữ này lại rời xa anh một lần nữa, nếu như anh tìm đến tận chân trời góc bể cũng không tìm được cô thì anh có thể sẽ phát điên lên không. Vì vậy anh xem đó như là chỗ dựa tinh thần của anh, chẳng sợ cô không phải là Kiều Tang.

 

Đối với anh mà nói, tiếp tục đi yêu một người mới là một thứ gì đó vừa xa xỉ lại vừa không thể nào có khả năng. Anh không buông xuống được, cũng không dám vạch trần việc đó.

 

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Kỳ Ngạn Lễ đi ra khỏi phòng đọc sách ánh mắt anh theo bản năng quét về phía chiếc cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Anh nhìn nó chăm chú vài giây, sau đó trâm mặt quay.

 

bước xuống dưới tầng.

 

Dì Dương sớm đã làm xong bữa sáng, nhìn thấy trên khuỷu tay anh có vắt một chiếc áo khoác của bộ đồ tây chuẩn bị ra ngoài liền nói: “Ông chủ, ông ăn chút bữa sáng rồi hãy đi. Hôm qua ông đã không ăn cái gì rồi, cứ như thế này chỉ sợ rằng dạ dày sẽ không chịu nổi đâu”

 

Cô Kiều rời đi nửa năm, dạ dày của ông chủ cũng không tốt nửa năm rồi. Bởi vì hay say rượu và ăn uống không đúng thời gian, dạ dày có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ bị giày vò đến hỏng mất.

 

Trước khi rời đi, người đàn ông không nhịn được mà quét mắt lên tầng trên lạnh giọng dặn dò: “Chín giờ nhớ gọi cô ấy dậy ăn sáng. Nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

 

Từ cô ấy này, tất nhiên là chỉ Cô Kiều rồi.

 

Dì Dương gật gật đầu: “Dạ được thưa ông chủ”

 

Kiều Tang vừa tỉnh dậy thì dì Trương đã bưng bữa sáng tiến vào phòng: “Cô Kiều, cô rửa mặt một chút rồi ăn chút đồ ăn sáng đi”