Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 702




Chương 702:

 

Thấy Giang Thanh Việt không trả lời, Lục Hỉ Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhăn lên: “Giang Thanh Việt, có được hay không?”

 

“Không được! Ngoan ngoãn ngủ cho anh, sau này không cho phép chơi tiến lên trên điện thoại di động nữa! Em mà còn chơi nữa, anh sẽ tịch thu di động của em luôn!”

 

Lục Hỉ Bảo:…

 

Hu hu hu, Lục Hỉ Bảo cô thật là đáng thương!

 

Một ngày nọ, Mộ Vi Lan rủ Lục Hỉ Bảo đi mua sắm, sau khi mua xong thì Mộ Vi Lan gợi ý cả hai đi đến một nhà hàng để ăn tối, nhưng Lục Hỉ Bảo lại cảm thấy nơi đó quá đắt.

 

Mộ Vi Lan cười nói: “Mợ Hỉ Bảo ơi, bây giờ cậu đã là người phụ nữ giàu có rồi, có cần phải keo kiệt như vậy không?”

 

“Giang Thanh Việt nhà mình phải đổ biết bao mồ hôi nước mắt mới kiếm được những đồng tiền này, mình không thể tiêu xài hoang phí”

 

“Chậc chậc chậc, chăm chỉ và tiết kiệm là đức tính tốt, có điều tối nay mình sẽ mời cậu ăn”

 

Lục Hỉ Bảo nhe hàm răng trắng nõn rồi trả lời: “Sao đột nhiên cậu lại hào phóng thế? Nói đi, có phải muốn nhờ mình giúp gì không?”

 

Mộ Vi Lan nhìn bạn của mình một cách khinh thường: “Cậu không vui khi được mình mời đi ăn tối sao? Nhóc con ngây thơ, hôm nay mình sẽ đãi cậu một bữa tiệc thịnh soạn!”

 

“Có thật hay không? Đúng là vợ của nhà tư bản, ra tay hào phóng quá đi!”

 

Hai người vừa lên taxi vừa cười nói.

 

Xe taxi đi một lúc lâu thì Lục Hỉ Bảo mới sững sờ: “Vi Lan, chúng ta đến nhà hàng nào vậy? Tại sao mình lại cảm thấy chiếc xe này đang đi lên khu rừng núi hoang vắng nào đó nhỉ?”

 

Mộ Vi Lan nói dối một cách bình tĩnh: “Nhà hàng đó nằm trong một khu trang trại lớn, vì vậy nó ở ngoại ô Tuy nhiên, trời thì càng lúc càng tối, chiếc taxi lại càng ngày càng đi xa, Lục Hỉ Bảo dựa sát Mộ Vi Lan rồi thì thầm: “Vi Lan, tài xế này có bắt cóc chúng ta không? Đường đi thật kỳ lạ!”

 

Mộ Vi Lan đành bật lộ trình lái xe trên điện thoại cho cô ấy xem: “Không sao mà, anh ta đang lái xe theo lộ trình của mình đấy, không có đi đường vòng đâu”

 

Hơn nữa, tài xế này là do Phó Hàn Tranh sắp xếp, sao có thể bắt cóc bọn họ được!

 

Lục Hỉ Bảo vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô ấy dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của Mộ Vi Lan, hai mắt thì lại mở to ra mà cảnh giác nhìn xung quanh.

 

Mộ Vi Lan phải cố gắng lắm mới có thể nhịn cười để tiếp tục diễn, nếu như cô bị người kia nhìn thấu thì sẽ không còn là bất ngờ nữa rồi.

 

Xe taxi mất khoảng một giờ để đến nơi.

 

Lục Hỉ Bảo nhìn xung quanh trang trại hoang vắng phía trước thì sắc mặt lập tức trắng bệch, cô ấy giữ chặt Mộ Vi Lan đang chuẩn bị vào cửa: “Vi Lan, đừng nói đây là nhà ma nha! Mình nghĩ chúng ta nên trở về đi. Chúng ta có thể quay lại trung tâm thành phố để ăn mà, ở đâu cũng được trừ chỗ này, ở đây khiến mình có cảm giác kỳ lạ lắm!”

 

Mộ Vi Lan cười nói: “Không sao đâu. Sợ gì chứ? Cậu là sinh viên y khoa mà cũng sợ ma sao? Không phải hồi đại học cậu đã từng trải qua thời gian canh giữ xác chết trong nhà xác vào ban đêm à?”

 

Lục Hỉ Bảo cau mày: “Đúng là mình đã từng canh giữ xác chết, nhưng lúc đó còn có bạn học khác mà. Hơn nữa chỉ là xác chết thôi, có gì để sợ? Nơi này khiến mình thật sự cảm thấy kỳ lạ lắm…Chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi!”

 

Trong bóng tối, Mộ Vi Lan đột nhiên thả tay ra, Lục Hỉ Bảo chưa kịp phản ứng thì Mộ Vi Lan đã biến mất.

 

Lục Hỉ Bảo vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Vi Lan! Cậu đang ở đâu?”

 

Trời ạ! Cô ấy sợ bóng tối mà!

 

Lục Hỉ Bảo đang định lấy điện thoại ra để bật đèn pin thì lúc này, trong bóng tối bỗng dưng vang lên một tiếng “cạch”, cả trang trại lập tức bừng sáng!

 

Lục Hỉ Bảo cầm lấy điện thoại, đột nhiên không gian sáng sủa khiến cô ấy hơi giật mình…

 

Toàn bộ khu này được bao phủ bởi những cánh hoa hồng sặc sỡ, Lục Hỉ Bảo nhìn xuống, trên mặt đất còn có các biển chỉ dẫn khiến cô ấy theo phản xạ mà nhìn theo mũi tên.

 

Sau khi đi bộ khoảng năm phút, cô ấy nhìn thấy một cánh đồng hoa hồng rộng lớn!

 

Giữa cánh đồng hoa có một bàn ăn hình chữ nhật mang phong cách châu Âu màu trắng với nến, rượu sâm banh và thịt nướng. Trông mọi thứ thật “kinh khủng” và lãng mạn.

 

Lục Hỉ Bảo ngơ ngác đứng ở nơi đó, đây là, đây là bữa tối cuối cùng mà bọn bắt cóc mời cô ấy ăn sao?

 

Cô ấy cũng không thể từ chối!