Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 700




Chương 700:

 

Lục Hỉ Bảo lấy ra năm ngàn tiền mặt, hùng hồn nói: “Hôm nay tôi phải thắng lại tiền mua áo cưới mới được!”

 

Mộ Vi Lan cười hỏi: “Hai người mua áo cưới xong rồi sao?”

 

“Đúng vậy, mới vừa đi thử xong, hơn mười ngàn, đau lòng xót dạ.”

 

Lục Hỉ Bảo bĩu môi, lại nói tiếp: “Tôi thấy người khác cũng cho thuê áo cưới kết hôn, nhưng mà Giang Thanh Việt không chịu, nếu không tôi cũng cho thuê áo cưới.”

 

Mộ Vi Lan trêu nói: “Hỉ Bảo, cậu đúng là khác người thật đấy, những cô gái khác đều mong được mặc áo cưới của riêng mình trong ngày cưới, còn cậu lại ngược lại, còn ghét bỏ Giang Thanh Việt không cho cậu cho thuê áo cưới.”

 

Lục Hỉ Bảo le lưỡi một cái, “Dù sao hôm nay mình cũng phải thắng lại tiền mua áo cưới mới được! Tổng giám đốc Phó, xào bài đi!”

 

Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh bốn mắt nhìn nhau một cái, Phó Hàn Tranh giật giật khóe môi mỏng, cân nhắc nói: “Về nhà luyện kỹ thuật rồi à”

 

“Lại chả, khổ luyện rất nhiều buổi tối rồi đấy!”

 

Giang Thanh Việt siết quả đấm kê lên môi, ho nhẹ một tiếng, đúng là khổ luyện hết mấy buổi tối, ham đánh tiến lên đến nỗi không thèm phản ứng lại anh!

 

“Hàn Tranh, chúng ta đến phòng vệ sinh một chút đi.”

 

Lục Hỉ Bảo cau mày, ghét bỏ nói: “Giang Thanh Việt, anh cũng đâu phải là con gái, đi nhà vệ sinh còn phải kéo tay nhau đi cùng sao?”

 

Phó Hàn Tranh dường như có thể đại khái… biết Giang Thanh Việt nói với anh bí mật nho nhỏ nào đó.

 

Vì vậy, Phó Hàn Tranh đứng dậy nói: “Đi thôi, đi cùng cũng được, hai em cứ chia bài trước đi. Bọn anh đi một chút sẽ đến sau.”

 

Dưới ánh mắt nghi hoặc của hai người đàn bà, hai người đàn ông cùng đi đến phòng vệ sinh.

 

Mộ Vi Lan cùng Lục Hỉ Bảo quay đầu nhìn nhau.

 

“Vi Lan, cậu có cảm thấy hai người bọn họ có gì đó mờ ám hay không?”

 

“Hai người bọn họ… không phải là cong đấy chứ?”

 

Lục Hỉ Bảo nghĩ đến đây, trái tim nhỏ run một cái, trợn to đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Mộ Vi Lan, “Nhất định là Phó Hàn Tranh quyến rũ Giang Thanh Việt trước! Giang Thanh Việt nhà mình là trai thẳng, siêu thẳng, điều này mình có thể làm chứng!”

 

Mộ Vi Lan: “… Cái quái gì thế, vừa rồi rõ ràng là Giang Thanh Việt nhà cậu nói muốn Phó Hàn Tranh nhà mình đi cùng anh vào nhà vệ sinh mà? Mình cũng có thể làm chứng Phó Hàn Tranh là trai thẳng, nếu không làm sao mình có thể sinh Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu?”

 

“..* Nói rất hay, giống như rất có lý.

 

Trong phòng rửa tay, hai người đàn ông đứng bên cạnh nhau, vừa đi vệ sinh, vừa trò chuyện.

 

“Lát nữa cậu để cho Lục Hỉ Bảo nhà tớ thắng nhé Phó Hàn Tranh liếc Giang Thanh Việt một cái, “Có ích lợi gì không?”

 

“Năm triệu.”

 

Phó Hàn Tranh nheo mắt, nhếch mép, “Mười triệu.”

 

Giang Thanh Việt: “… Phó Hàn Tranh, làm người không thể quá đáng”

 

“Lúc này không quá đáng, còn đợi lúc nào? Tớ còn chưa mở miệng đòi cậu một cái mỏ thì thôi chứ, cậu phải cám ơn trời đất đi”

 

‘WTF! Cái mỏ á! Mười triệu đổi lấy Lục Hỉ Bảo thắng mười ngàn!

 

Giang Thanh Việt nhất định là đầu óc bị úng nước mới có thể sảng khoái chấp nhận như vậy!

 

Hai giờ sau, bên trong phòng bao vọng ra tiếng cười điên cuồng của Lục Hỉ Bảo.

 

“Há há há há, mười một ngàn! Tổng giám đốc Phó, lần này anh thua tâm phục khẩu phục chưa nào! Tôi cũng đã nói trước với anh mà, gần đây tôi đã rèn luyện kỹ thuật đánh tiến lên rất siêu! Anh còn coi thường, bây giờ thì thua đi!”

 

Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc của Lục Hỉ Bảo, khóe miệng cố nín cười đến co rút cơ mặt, dưới bàn, Giang Thanh Việt đá Phó Hàn Tranh một đá, Phó Hàn Tranh vội vàng tỉnh bơ tâng bốc: “Đúng vậy, không ngờ cô luyện mấy ngày tài nghệ đã tiến bộ nhanh như vậy, tôi đúng là chủ quan khinh địch, tài nghệ đánh tiến lên của mợ Hi Bảo đây thật lợi hại, tôi xin thua tâm phục khẩu phục”

 

Lục Hỉ Bảo được khen ngợi, cái đuôi nhỏ vểnh lên tận trời, bàn tay nho nhỏ cầm kia một xấp tiền mặt nhỏ, càng đắc ý tợn, “Bây giờ biết lợi hại của tôi chưa! Tôi đã nói tôi đánh tiến lên rất giỏi mà các người đều không tin! Tôi ở ký túc xá đại học lăn lộn chơi tiến lên mấy năm cũng không uổng công, ha ha ha!”