Chương 699:
Ngày hôm sau sau khi thức giấc một cách tự nhiên, Giang Thanh Việt đưa Lục Hỉ Bảo đi ăn sáng, sau đó đến tiệm áo cưới chọn áo cưới.
Lần này, lúc Lục Hỉ Bảo ôm áo cưới đi mặc thử, trong lòng Giang Thanh Việt vẫn còn ám ảnh bóng đen lần trước, liền đứng dậy chuẩn bị đi theo Lục Hỉ Bảo cùng đến phòng thử quần áo.
Nhân viên tiệm cười nhắc nhở: “Thưa ngài, để tôi đi theo bà nhà là được rồi, ngài ngồi ở đây chờ đi. Đàn ông mà đi vào phòng thử quần áo của phụ nữ thì không hay cho lắm”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo đỏ như ráng chiều, cũng cảm thấy Giang Thanh Việt hơi lo lắng thái quá, nói: “Anh cứ ở đây đợi em ra đi, lần này nếu bên trong gặp phải người kỳ quái gì đó, bất kể là ai,em sẽ lập tức kêu to.”
Giang Thanh Việt lúc này mới buông ra, nhưng từ sau khi Lục Hỉ Bảo vào phòng thử quần áo, tâm tư Giang Thanh Việt vẫn một mực không dám buông lỏng.
Cho đến khi trong phòng thử quần áo vang lên một tiếng thét chói tai.
Chân mày Giang Thanh Việt lập tức xoắn tít, vội vàng đứng lên sải bước chạy nhanh tới, “Hỉ Bảo! Có chuyện gì xảy ra!”
Trong phòng thử quần áo, lại truyền tới giọng nói lúng túng của Lục Hỉ Bảo, “Giang Thanh Việt, em không sao, không sao hết, anh trở về ngồi đợi đi, em… Cái áo cưới này phía sau cần buộc chặt, siết em khó thở thôi”
Giang Thanh Việt đứng bên ngoài phòng thử quần áo, trực tiếp mắng nhân viên cửa hàng, “Các cô có biết mặc hay không, siết người ta đến nỗi phải kêu lên như thế mà được à, trong tiệm các người chưa training cho nhân viên sao?”
“..” Nhân viên cửa hàng nhăn nhó, thật là oan uổng mà!
Trong phòng thử quần áo, lại vọng ra giọng nói nhỏ nhẹ dàn xếp ổn thỏa của Lục Hỉ Bảo, “Giang Thanh Việt, cái này thật không trách cô ấy được, là em chưa từng mặc loại trang phục bó ngực thế này thôi!”
Sắc mặt giận dữ của Giang Thanh Việt, lúc này mới khá hơn một chút, nhưng vẫn đứng ngoài cửa phòng thử quần áo, ngược lại cũng không dám rời đi.
Lần trước đi theo Lục Hỉ Bảo thử áo cưới, anh chờ ở bên ngoài, kết quả Lục Hỉ Bảo bị Châu Thắng bắt cóc, Lục Hỉ Bảo không chỉ bị Châu Thắng biến thành con rối giết người, còn vì vậy mà mất đi đứa con đầu tiên của bọn họ, chuyện này, trong lòng Giang Thanh Việt mãi mãi là một ám ảnh sâu sắc.
Đến lúc Lục Hỉ Bảo thật vất vả mới mặc áo cưới xong, từ phòng thử quần áo xách áo cưới đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười sáng rỡ, cô đứng trước mặt Giang Thanh Việt, chúm chím cười: “Có đẹp không?”
Bản thân Lục Hỉ Bảo đã có vóc dáng rất thanh thuần, lại mặc vào chiếc áo cưới màu trắng thanh khiết, càng tỏ ra trong sáng ngây thơ, như một nàng tiên không nhuốm bụi trần.
Ánh mắt Giang Thanh Việt nhìn cô, càng lúc càng sâu, không tiếc lời tán dương: “Quá đẹp.”
Lục Hỉ Bảo túm váy, lẩm bẩm: “Chẳng qua là cái áo cưới này hình như quá dài thì phải…”
Nhân viên tiệm đứng một bên giới tỊ “Thưa quý cô, áo cưới mà, đương nhiên là vạt váy càng dài càng tốt, trước đây còn có khách đặt may một chiếc áo cưới dài đến ba mét quét đất ở cửa hàng chúng tôi nữa cơ”
“Dài ba mét à, đó không phải thành cây lau nhà rồi sao?”
Nhân viên của hàng bị chọc cười, “Cô đây thật là hài hước.”
Ánh mắt của Giang Thanh Việt vẫn nhìn chăm chú cô vợ nhỏ của anh, trắng trẻo, non mềm, ngọt ngào, nếu lại mập lên một chút thì càng tốt hơn.
“Giang Thanh Việt, vậy chúng ta chọn bộ này nhé?”
Giang Thanh Việt hơi nhíu mày, một tay chống hông, đứng một bên nhìn cô không buông, “Xoay một vòng cho anh xem thử nào.”
Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm, “Dài như vậy làm sao mà xoay”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn xoay một vòng cho anh xem, “Như thế nào?”
“Em thích thì chúng ta mua”
Ban đầu, Giang Thanh Việt muốn theo ý kiến của cô, vì không muốn phô trương lãng phí nên mua áo cưới có sẵn ngay trong tiệm, nhưng Giang Thanh Việt vẫn cảm thấy những chiếc áo cưới thông thường này không xứng với Lục Hỉ Bảo nhà anh, nhưng nếu cô đã thích, thì cứ mua trước, nhưng trong hôn lễ sẽ không mặc bộ này, quá tầm thường.
Lục Hỉ Bảo gật đầu một cái, cũng lười mặc thử thêm, cảm thấy bộ này cũng không tệ, “Được, vậy chúng ta lấy bộ này!”
Chờ sau khi cà thẻ xong, Giang Thanh Việt cùng Lục Hỉ Bảo ra khỏi tiệm áo cưới, Lục Hỉ Bảo bỗng nhiên nói ra một câu kinh người: “Buổi chiều dù sao chúng ta không có chuyện gì làm, chi bằng anh gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh hỏi một chút anh bây giờ có hay không vô ích?”
Giang Thanh Việt:…
Một giờ sau, bên trong phòng bao VIP của Nhất Phẩm Cư.