Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 685




Chương 685:

 

Nguyệt Như Ca nhìn kia bóng lưng nhỏ nhắn ân cần, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

 

A, cô nàng Lục Hỉ Bảo biết điều hơn Giang Thanh Việt nhiều!

 

Nhưng mà Lục Hỉ Bảo chưa bao giờ dùng máy pha cà phê ở đây, bình thường cô cũng không uống cà phê, cho dù uống, cũng là mua ở mấy tiệm Starbucks, vừa nhanh, vừa gọn, vừa lẹ, cô nào có cái gọi là tâm tư tinh tế như mấy cô gái có nội hàm, tự mình chủ động pha cà phê?

 

Vật lộn nửa ngày, Lục Hỉ Bảo cũng không cách nào khám phá được cái máy pha cà phê quá mức tân tiến này.

 

Bên ngoài, Nguyệt Như Ca cũng sốt ruột thúc giục, “Sao mà chỉ pha một ly cà phê thôi lại lâu như vậy? Lục Hỉ Bảo cô đang đếm kiến à?”

 

“Không có, cái máy pha cà phê này tôi chưa từng dùng, tôi đang nghiên cứu. Cô chờ một chút, đợi tôi mười phút tôi sẽ khám phá được thôi: Nguyệt Như Ca ngồi ở salon nhà ngoài không nhịn được đứng lên, bước tới nói: “Cô tránh ra”

 

Lục Hỉ Bảo ngoan ngoãn nhường chỗ…

 

Nguyệt Như Ca chỉ cần ba giây là có thể khởi động chiếc máy chạy ro ro, cô liếc Lục Hỉ Bảo một cái, “Đúng là ngốc nghếch!”

 

“Đúng vậy đó, tôi ngốc lắm, hay là tôi gọt trái cây cho cô ăn nhé!”

 

Khóe miệng Nguyệt Như Ca giật một cái, đó giờ mới thấy có người có tốc độ nhận sai quá nhanh như thế, hại cô giận không chỗ xả.

 

Lục Hỉ Bảo rửa rất nhiều trái cây, gọt ra cả một mâm trái cây, nhưng lại không có tài nghệ bày biện gì đó, lúc cánh tay trắng noãn nhỏ bé của cô gái bưng mâm trái cây kia lên, lập tức bị Nguyệt Như Ca đả kích nghiêm trọng.

 

“Bày biện thôi cũng xấu xí”

 

“Ăn ngon là được rồi.”

 

Nguyệt Như Ca nhìn Lục Hỉ Bảo, hị Trong lòng Lục Hỉ Bảo không muốn nấu cơm, vì vậy đưa bộ mặt chân thành ra nói: “Tôi không biết!”

 

Đôi mắt phượng của Nguyệt Như Ca nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên, rút ra một khẩu súng từ bên hông, cạch một tiếng, làm như đánh rơi xuống bàn.

 

Lục Hỉ Bảo bị dọa hết vía, tay chân rụng rời, lí nhí nói: “Thật ra thì…

 

Tôi có biết một chút”

 

: “Cô biết nấu cơm không?”

 

“Được, vậy cô đi làm đi.”

 

Đôi chân mày của Lục Hỉ Bảo nhăn nhăn nhó nhó, sao tôi khổ thế này, nội tâm mãnh liệt kêu gào Giang Thanh Việt!

 

Đến trưa, Lục Hỉ Bảo ở dưới bếp vật lộn nửa ngày, rốt cuộc cũng xong hai tô mì gói, dĩ nhiên hai tô mì ăn liền này cũng rất chất lượng, dù sao cho vào thêm nào là trứng chần, nào là chân giò xông khói vân vân.

 

Nguyệt Như Ca nhìn mì gói trước mặt, khóe miệng giật một cái, “Lục Hỉ Bảo, cà phê cô không biết pha, nấu cơm cũng không biết nấu, vậy Giang Thanh Việt cưới cô về làm gì?”

 

Lục Hỉ Bảo làm ra vẻ thỏa mãn như chuột sa hũ nếp, ôm một cái tô hết sức không tương xứng với cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhấc ra khỏi cái tô to gấp đôi khuôn mặt cô, vừa lúng túng vừa vô tội nói: “Giang Thanh Việt cưới tôi cũng không phải là để cho tôi pha cà phê hay nấu cơm.”

 

Nguyệt Như Ca buồn cười nhìn cô, “Vậy thì cưới cô làm gì?”

 

Lục Hỉ Bảo bỗng nhiên híp đôi mắt to tròn, cười khoe hàm răng đều tăm tắp: “Để chiều chuộng tôi đó.”

 

Nguyệt Như Ca: “…”

 

Khụ khụ ho khan.

 

Thắng quá đẹp.

 

Lục Hỉ Bảo thấy Nguyệt Như Ca không ăn mì gói, sau đó cô cố ý ăn thật ngon miệng để khiêu khích, thật ra thì cô nấu mì gói cũng thật sự ngonl “Cô không ăn thật sao? Ngon lắm đây, không giấu gì cô, Giang Thanh Việt cũng chưa từng ăn mì gói tôi nấu, cô xem cô may mản biết bao nhiêu”

 

Nguyệt Như Ca nhìn chằm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành của cô, sau đó cầm đũa lên, nói: “Tôi lại thấy là Giang Thanh Việt căn bản không ăn mì gói thì có.”

 

“… Ha ha, cô nói cái gì thì chính là cái đó.”

 

Nguyệt Như Ca nếm thử một miếng, đầu tiên hơi nhíu mày, Lục Hỉ Bảo sán lại, mắt híp vào mong đợi nhìn cô: “Ăn ngon không? Có phải ăn đặc biệt ngon không nào?”

 

“… Cũng tạm, coi như vừa miệng.”

 

A, sự thật là ăn rất ngon!