Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 683




Chương 683:

 

Nói xong, Lục Hỉ Bảo co chân chạy biến.

 

Giang Thanh Việt nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô gái, nhẹ nhàng thở dài một cái.

 

Mấy ngày sắp tới anh không có ở đây, phải làm phiền Nguyệt Như Ca để mắt đến cô vậy.

 

Giang Thanh Việt gọi điện thoại cho Nguyệt Như Ca.

 

“Tôi đây.”

 

Bên kia, vang lên giọng nói lanh lảnh đầy vẻ khó ở của Nguyệt Như Ca, “Nói đi, Đại Thủ lĩnh, có chuyện gì? Không phải ngài đã khai trừ tôi rồi còn lôi tôi ra biên giới đánh giặc với ngài đấy chứ?”

 

“Không bắt cô đánh giặc, cũng không có bắt cô ra biên giới. Chỉ là muốn nhờ cô một chuyện mà thôi.”

 

“Stop! Giang Thanh Việt, bây giờ có phải là có chuyện nên muốn lấy lòng hay không, chứ không có việc thì lòng vòng làm gì, nói, muốn tôi làm gì?”

 

Giang Thanh Việt: “Tôi cũng đâu có lấy lòng cô làm gì”

 

Nguyệt Như Ca suýt tức hộc máu: “..”

 

“Được, cho dù anh ác hơn, cũng phải nhìn mặt tôi, anh muốn nhờ tôi cái gì, còn phải xem tâm trạng bà đây vui hay không vui đã, tâm trạng vui vẻ thì may ra sẽ gật đầu với anh”

 

Giang Thanh Việt liếc nhìn cô gái đang nghịch điện thoại di động trong phòng ngủ, nói: “Mấy ngày sắp tới tôi phải ra biên giới, không biết lúc nào mới có thể trở về, ở nước Z HỈỉ Bảo không quen biết ai, tôi mà đi, không ai bảo vệ an toàn cho cô ấy. Cho nên tôi muốn nhờ cô giúp tôi chăm sóc Hỉ Bảo.”

 

Những chuyện không liên quan Nguyệt Như Ca sẽ cố gắng né hết sức có thể: “… Chuyện này… anh tìm người khác đi, tôi không có tâm trạng”

 

“Như Ca, tôi chưa năn nỉ cô chuyện gì bao giờ, duy chỉ có chuyện này, xin cô giúp tôi.”

 

Nguyệt Như Ca ở bên kia điện thoại hơi ngẩn ra, mấy năm nay, Giang Thanh Việt đúng là chưa từng cúi đầu cầu trước ai, cũng không cầu xin ai giúp anh chuyện gì, bây giờ lại có thể vì một Lục Hỉ Bảo, ngay cả đầu cũng cũng cúi thấp.

 

Giang Thanh Việt còn nói: “Như Ca, cô là người mà tôi tin tưởng nhất, chỉ khi giao Hỉ Bảo cho cô, tôi mới yên tâm”

 

“Đừng, anh giao cục vàng Lục Hỉ Bảo của anh trong tay tôi, tôi mới thấy phỏng tay đó, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, há chẳng phải anh bám theo tôi hạch hỏi sao, đến lúc đó tôi trốn vào đâu.”

 

Giang Thanh Việt nói thẳng một câu, “Bây giờ cô có Băng Nhãn, cô còn sợ tôi?”

 

Nguyệt Như Ca hừ lạnh một tiếng, “Không có Băng Nhẫn tôi cũng không thèm sợ anh đấy có được hay không!”

 

Biết đây là phép khích tướng, nhưng cứ hết lần này tới lần khác rất có tác dụng.

 

“Cứ quyết định như vậy đi, sáng mai tôi chờ cô đến rồi đi”

 

Nguyệt Như Ca lại hỏi: “Nhưng khi qua đó thì Lục Hỉ Bảo nấu cơm cho tôi ăn, hay là tôi nấu cơm cho cô ta ăn?”

 

“Hỉ Bảo gần đây mới vừa hư thai cô cũng biết mà, hay thôi cô chịu thiệt thòi một chút, cô nấu cơm nhé?”

 

“Giang Thanh Việt anh đi chết đi! Anh chờ đó, ngày nào tôi cũng sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, cho cục vàng nhà anh ăn toàn thức ăn không bảo đảm vệ sinhl”

 

Giang Thanh Việt vừa nói chuyện với Nguyệt Như Ca trong điện thoại, vừa chú ý động tĩnh của cô gái trong phòng ngủ đứng cách đó không xa.

 

Vừa rồi không chú ý, bây giờ vừa quay người lại, phát hiện Lục Hỉ Bảo đứng ở trên ghế nhón chân lên cao lấy thứ gì đó.

 

Giang Thanh Việt nhíu mày, lập tức sải bước đi vào, ném điện thoại di động qua một bên, cũng không nhớ cúp điện thoại, liền đưa tay bế Lục Hỉ Bảo đang đứng ở trên ghế xuống.

 

“Đang làm gì vậy, đứng cao như vậy không sợ té à?”

 

“Em tìm sách”

 

“Quyển nào, anh lấy cho em”

 

Lục Hỉ Bảo chỉ một quyển sách duy nhất đối với cô mà nói coi như có sức hấp dẫn trên giá sách, nói: “Cuốn manga kia kìa”

 

Giang Thanh Việt rất cao, không cần đứng lên ghế, cũng có thể lấy được, lấy cuốn manga xuống đưa cho cô, thuận tiện nói với cô: “Anh đã nhờ Như Ca ngày mai tới đây chơi với em, trong những ngày anh không có ở đây, những chuyện như leo lên cao hay cơm nước này nọ, để cho cô ấy làm là được, bây giờ sức khỏe em không tốt, lỡ té một ai thì rắc rối to”

 

Giang Thanh Việt vừa dứt lời, trong điện thoại liền vọng tới thanh âm tức giận chói tai của Nguyệt Như Ca.

 

“Giang Thanh Việt, tên khốn kiếp! Sao anh không đi chết đi!”